Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 947 - Chương 947: Quen Thuộc

Chương 947: Quen Thuộc Chương 947: Quen ThuộcChương 947: Quen Thuộc

Xuân qua thu đến.

Tại Tiểu Phù đường, Aaron đang tính toán sổ sách. Sau khi khấu trừ tiền thuê cửa hàng, chính mình thế mà lỗ mấy chục khối linh thạch.

"Tuy nhiên, cũng giống như cửa hàng bán thuốc, danh tiếng cần phải tích lũy dần dần. Chỉ cần kiên trì vài năm là ổn rồi."

Aaron nhìn giá đặt hàng của đủ loại phù lục. Trong đó không chỉ có những phù lục cấp thấp do chính hắn chế tác, mà còn có cả những phù lục thu mua từ các phù sư khác.

Nhờ cơ hội này, hắn đã kết bạn với rất nhiều đồng đạo. Họ thường xuyên gặp nhau để trao đổi kinh nghiệm chế phù, và đôi khi cũng học được gì đó mới.

"Bây giờ ta không cần tu luyện, mỗi ngày đều dành thời gian để chế tác phù lục. Tỷ lệ thành công của 'Hồi Xuân phù' đã tăng lên hai, ba phần mười."

"Chờ đến khi 'Kim Cương phù' cũng chế tác thành công, cục diện sẽ rất khác."

"Tuy nhiên, nếu chỉ tập trung vào chế tác phù lục, ta sẽ khó có thể phân tâm quản lý cửa hàng. Ta cần thuê một người phục vụ. Lần trước nói chuyện với Tiền Phù Nhị, hắn ta vỗ ngực hứa sẽ tìm cho ta một người đáng tin cậy."

Thực tế, rất nhiêu tán tu đều mong muốn được làm việc trong các cửa hàng. Mặc dù tiền lương không cao, nhưng một lợi ích ẩn là họ có thể ở trong phường thị, hưởng thụ linh mạch và linh khí để tu luyện.

Vì vậy, có những cửa hàng thuê một người tu tiên Luyện Khí sơ, trung kỳ làm tiểu nhị với mức lương chỉ vài khối linh thạch mỗi năm, nhưng vẫn có người tranh nhau làm.

Ngày hôm sau, Aaron đang rót cho mình một bình linh trà thì thấy Tiền Phù Nhị dẫn theo một hậu sinh bước vào.

"Phương đạo hữu, đây là nhân viên ta tìm cho ngươi. Tên là Lâm Viễn Bình, là người quen của ta truóc đây, làm việc rất nhanh nhẹn."

"ồ?"

Aaron uống cạn ấm trà, liếc nhìn Lâm Viễn Bình một cái.

"Luyện Khí tâng bốn? Cũng tạm được."

Bị Aaron nhìn lướt qua, Lâm Viễn Bình chỉ cảm thấy trên người đột nhiên phát lạnh, vội cúi đầu, vẻ mặt càng thêm cung kính.

Hắn thực sự rất cần công việc này.

Tiền Phù Nhị cười hì hì nói: "Ừ, Tiểu Lâm làm việc vẫn rất chuyên cần, nhanh nhẹn. Nếu không là lão phu đã tuổi già sức yếu, khuôn mặt này không đủ dày thì nói không chừng cũng đến tranh cướp công việc này với hắn... “

Aaron suy nghĩ một chút, làm ra quyết định: "Người trước tiên ở lại, ta dùng thử hai ngày."

Hắn ta nhìn vị Lâm Viễn Bình này, luôn cảm thấy có chút quen mặt.

Chờ đến khi Tiền lão đầu đi rồi, Lâm Viễn Bình cung kính kêu một tiếng: "Lão gial" "Tiểu Lâm, ngươi tu luyện công pháp gì?"

Aaron lại nhấp một miếng nước trà xanh, trong đôi mắt thả ra ánh sáng như có như không, chính là 'Mê Hồn thuật'.

'Mê Hồn thuật' này không thể so với sưu hồn, có thể trực tiếp thu được tin tức, mà là hạ thấp sự cảnh giới của đối phương, hoặc là trực tiếp mê hoặc, làm cho đối phương nói ra tình báo.

Aaron cũng không dùng mê hồn một cách bạo lực, mà là hình thức tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng.

Lâm Viễn Bình đáp: "Hỗn. .. Hỗn Nguyên quyết!"

Aaron hỏi: "Ồ? Tu hành không dễ chứ?"

Hắn ta hàn huyên vài câu giống như đang nói việc nhà, thậm chí chỉ điểm Tiểu Lâm bí quyết tu luyện Hỗn Nguyên quyết một phen, để Lâm Viễn Bình nghe được từ từ nhập thần.

Cuối cùng, Aaron tựa hồ lơ đãng hỏi: "Lâm Viễn Bình, Ngươi là người ở nơi nào?"

"Thôn Tiểu Lâm"

Lâm Viễn Bình không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó biến sắc, có chút hối hận mình sao lại bất cẩn như vậy, chỉ mấy câu đã bị lão gia dụ nói ra gốc gác!

Người tu tiên bạc tình bạc nghĩa, nếu như bị biết căn nguyên, chính là kẽ hở rất lớn.

Trong lòng hắn âm thầm trấn an chính mình: "Cũng còn may. . . thôn Tiểu Lâm là nơi hẻo lánh, Lâm quốc cũng có rất nhiều thôn làng trùng tê, lão gia này không đến nỗi biết được tổ trạch của ta ở nơi nào!"

Aaron triệt hôi Mê Hồn thuật: mãn cấp, ngồi ở ghế trên, biểu hiện hơi hơi xúc động: "Đã nhiêu năm như vậy. .. Lâm gia rốt cục xuất hiện một đời sau có tố chất tu tiên sao?”

"Chẳng trách ta nhìn Lâm Viễn Bình có chút quen mặt, thì ra là hậu nhân của Lâm Thối Chi cùng Lâm Tĩnh... .

Nói thật, những năm kia, từ trên xuống dưới nhà họ Lâm sớm đã bị Aaron nghiên cứu triệt để, dĩ nhiên biết tổ trạch Lâm gia ở đâu!

Lúc này gặp lại Lâm Viễn Bình, trong lòng Aaron không khỏi cảm khái.

"Ừm, ở chỗ ta làm việc, một tháng một khối linh thạch, bao ở lại không bao cơm ăn. Đồng ý thì ký công văn, ngày mai ta đến Tam Sơn hội lập hồ sơ."

Aaron đương nhiên không cần giải thích mối quan hệ giữa hai người. Năm đó, hắn và Lâm gia có ơn có nghĩa. Nếu không có hắn, Lâm gia đã sớm tuyệt hậu, Lâm Viễn Bình cũng không thể có ngày hôm nay. Vì thế, hắn vẫn có ân nghĩa với Lâm Viễn Bình.

Tuy nhiên, cảm giác quen thuộc khiến hắn hào phóng tăng thêm tiền lương.

"Một tháng một khối linh thạch? Cảm ơn Đông gia, cảm ơn Đông gial"
Bình Luận (0)
Comment