Thần Bí Chi Kiếp (Bản Dịch)

Chương 992 - Chương 992: Gặp Lại

Chương 992: Gặp Lại Chương 992: Gặp LạiChương 992: Gặp Lại

Vài ngày sau

Một nhóm tu sĩ tiến đến bên ngoài phường thị Tam Sơn.

Lúc này, toàn bộ khu vực bên ngoài phường thị Tam Sơn được bao phủ bởi một tâng sương mù ngũ sắc rực rỡ, trong đó vô số linh quang phù văn lấp lánh như nòng nọc di chuyển, chính là hình ảnh đại trận hộ sơn tam giai được mở ra toàn lực.

"Khá lắm... Đây là Ngũ Hành Mê Tung trận tam giai, nghe nói khi được mở ra toàn lực, dù không có cao thủ Kết Đan chủ trì, cũng có thể ngăn cản lão tổ Kết Đan một quãng thời gian..."

Một tu sĩ Lý gia lên tiếng.

Thực ra, Aaron sống ở phường thị Tam Sơn nhiêu năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trận pháp hộ sơn được mở ra toàn lực.

Khi mọi người xuất trình thân phận, tiến vào phường thị Tam Sơn, họ lại càng kinh ngạc đến ngây người trước cảnh tượng vô số dòng người tụ hội.

Từng dãy lầu vải được dựng lên trên đất bằng, khiến cho phường thị khi xưa trở thành một đại doanh trại của tu sĩ.

Thỉnh thoảng có lưu quang bay vào bay ra, tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Là một gia tộc Trúc Cơ, Lý gia cũng được phân chia một khu lều vải để mọi người ở lại.

"Lão gia... Chúng ta ở lại gian này."

Lý Thanh Lan mặt đỏ bừng, dọn đẹp lều vải cho Aaron.

'Kỳ thực ta có động phủ Thủy Liêm ở Tam Sơn phong... '

Aaron thầm nhủ: 'Kết quả hiện tại chỉ có thể ngủ lều vải... '

Mấy năm trôi qua, động phủ của hắn e rằng đã sớm bị thu hồi.

'May là không cấy ghép linh dược viên ở đó, bằng không quả thực tổn thất nặng nề, còn có Tiểu Phù đường của ta, cũng không biết Thẩm nha đầu có thể giảm thiểu bao nhiêu tổn thất cho ta... '

Aaron vừa oán thầm, vừa tiến vào lều vải tĩnh tọa.

Mở mắt ra, hắn liên nhìn thấy Lý Thanh Lan đang ngồi bên cạnh, mặt ửng đỏ cúi thấp đầu.

"Cúi đầu dịu dàng e thẹn, như một đóa hoa thủy liên chịu không nổi gió mát..."

Aaron trêu đùa đối phương một câu, lại thở dài.

Không sail

Lần này người Lý gia phái đi.

Ngoài hai trưởng lão Trúc Cơ và hai Luyện Khí đại viên mãn dẫn đầu, những tu sĩ Luyện Khí còn lại được sắp xếp đi cùng đa số là người già yếu bệnh tật, trong đó khách khanh chiếm một nửal

Đây là cách làm chung của tất cả các gia tộc và môn phái tu chân. Ngay cả Lý Thanh Lan, một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ mới vào nghề, cũng bị nhét vào danh sách lân này.

Rõ ràng là muốn biến họ thành bia đỡ đạn!

'Là muốn khiến ta lo lắng cho nàng mà không bỏ trốn? Hay là có ý đồ khác?'

'Đáng tiếc, đánh sai bàn tính rồi, lão tử vốn chẳng muốn đến đây... '

Tuy nhiên, nhìn ánh mắt lo lắng như thú nhỏ của đối phương, Aaron vẫn thở dài, lấy ra một xấp linh phù từ túi trữ vật: "Chiến tranh hung hiểm, cầm lấy linh phù này..."

Nữ tử này hiện tại có lẽ còn không đánh lại Tiểu Thanh, dù cho câm pháp khí trung phẩm cũng khó mà sử dụng hiệu quả.

Còn không bằng dùng phù lục.

"Đa tạ lão gia."

Lý Thanh Lan vui vẻ nhận lấy, có lẽ trong đó cũng có chút chân thành.

Nhưng Aaron không hề cảm thấy gì, việc này về bản chất cũng giống như cho thêm của hồi môn cho những cô gái phàm nhân, hắn đâu phải là người hay quan tâm. ...

Theo quy củ thời chiến, dưới sự bao phủ của Ngũ Hành Mê Tung trận, Đông Môn cốc chỉ cho phép vào mà không cho phép rail

Nếu không, Aaron đã sớm cao chạy xa bay rồi!

Đối với chuyện này, hắn thực sự không quan tâm.

Dù sao hắn cũng quen thuộc với phường thị Tam Sơn! Đồng thời, chỉ cần đóng vai tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, chỉ cần không đi tìm đường chết gia nhập chiến trường Kết Đan hay thậm chí Trúc Cơ hậu kỳ, thì việc trà trộn đến khi đại chiến kết thúc cũng không thành vấn đề.

Tất nhiên, tuy rằng thực lực cho phép hắn biết điều, nhưng hắn vẫn cảm thấy như vậy không ổn thỏa.

Vì vậy, hắn cần tìm cách khác để rời đi. ...

Đêm đến.

Bên ngoài phường thị Tam Sơn, bên trong Đông Môn cốc, khu linh điền.

Aaron đi ra từ một góc khuất, lúc này hắn đã biến thành dáng vẻ của "Phương trưởng lão" trước đây.

Vuốt ve khuôn mặt và làn da như ngọc của mình, Aaron không khỏi cảm khái: "Quả nhiên... Phong cách này vẫn hợp với ta nhất."

Hắn đi đến một nơi hẻo lánh, nhìn ra những thửa ruộng linh điên, bỗng nhiên khoát tay, đánh ra một đạo Truyền âm phù.

Ánh lửa lóe lên.

Chẳng bao lâu sau, một bóng người điều động pháp khí đáp xuống, một bộ áo trắng, chính là Thẩm Thanh Trần: "Ngọc thúc!"

"Ừm!"

Aaron xoay người, mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Trần: "Chất nữ, đã lâu không gặp!" “Thúc thúc những năm này đi nơi nào?”

Thẩm Thanh Trần thở dài nói: "Việc năm đó, cháu gái tận lực điêu đình cho thúc, hội trưởng đại nhân cũng không truy cứu, thậm chí còn bảo lưu thân phận trưởng lão khách khanh của thúc... Nhưng lúc này trở về, lại là... Lúng túng!"

Vừa vặn gặp lúc đại chiến, phải bán mạng cho người khác, quả thực rất khó xử.
Bình Luận (0)
Comment