Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 189




Không còn cách nào, mặc dù Tất Hằng cũng muốn cùng đi qua đó, nhưng bây giờ xem ra Đào Lập Chí rất quen thuộc bọn họ, mà ba Đào quả thực cần phải có người chăm sóc, trời lạnh như vậy, chỉ mặc một bộ đồ ngủ ở bên ngoài lâu như vậy, cho dù không chết cũng bị lột một lớp da, anh chỉ có thể đưa ba Đào trở về bệnh viện trước.

Đào Lập Chí thì chạy về hướng bờ sông, chỉ trong chốc lát, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt cô gái tóc dài u ám không mấy thiện cảm đứng bên bờ sông, cô đứng đưa lưng về phía cậu, mái tóc vừa đen vừa dài bị thổi rối loạn, gương mặt cũng bị che giấu bởi bóng tối, không nhìn thấy rõ.

Không biết vì sao, Đào Lập Chí cảm nhận được sự vô vọng về cuộc đời từ bóng lưng âm trầm và u ám này?

Cô gái tóc dài quay đầu, đôi mắt bị tóc che đi một nửa, yếu ớt nói: “Cậu muốn hỏi con quỷ mượn vận này có lai lịch như thế nào đúng không?”

Đào Lập Chí ấp úng gật đầu, vâng một tiếng: “Chị, cảm ơn chị đã giúp em lần nữa, còn cứu ba của em. Cảm ơn chị, sau này nhất định mùng một và mười lăm sẽ hiếu kính chị, sẽ đốt tiền giấy cho chị.”

Cô gái tóc dài đang rũ đầu lập tức ngẩng đầu lên, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút, mặc dù giấc mơ trở thành tỷ phú của cô đã bị vỡ vụn, nhưng cô có thể tích tiểu thành đại, cô nhoẻn miệng cười, lộ một hàm răng đã bị mất một chiếc: “Được, hi hi.”

Đào Lập Chí: “……”

……


Ba Đào được đưa tới bệnh viện, sau khi được cấp cứu thì ông ấy đã tỉnh táo có ý, chỉ có điều lúc nhìn thấy bác sĩ và phòng bệnh như bình thường, vẻ mặt ông ấy hoảng hốt nói, “Lúc nãy hình như tôi nằm mơ?”

Tất Hằng nói: “Mơ thấy cái gì?”

Ba Đào nghĩ nghĩ, nói: “Tôi mơ thấy bên bờ sông có rất nhiều quỷ, bọn họ đang chia một con tiểu quỷ để ăn, kéo tứ chi của hắn xuống……” Chỉ là vừa nói, ông không được rùng mình một cái, “Là nằm mơ, đúng, tôi đang nằm mơ, không phải bây giờ tôi rất tốt sao? Trên thế giới này căn bản không có quỷ, ha ha ha ha……”

Tất Hằng: “……” Đây là bị dọa cho phát ngốc luôn rồi, giống y như trạng thái lúc trước của anh.

Tất Hằng thầm nghĩ này rất có thể là sự thật, nghe nói những người lúc gần kề cái chết rất dễ nhìn thấy quỷ, ba Đào lại nằm trên giường bệnh lâu như vậy, bị quỷ mượn vận cướp không ít nguyên khí, có thể nhìn thấy quỷ cũng là chuyện bình thường. Như vậy, nói không chừng những gì ông ấy nhìn thấy bên bờ sông là thật.

Chỉ có điều lúc này Tất Hằng không thể vạch trần ba Đào, nếu không ông ấy sẽ không dưỡng bệnh tốt được, sau khi thuận theo lời ba Đào nói mấy câu, mắt thấy ba Đào đã uống thuốc, truyền dịch rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.

Lúc Đào Lập Chí trở lại bệnh viện đã là sáng sớm, Tất Hằng vẫn luôn đợi cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy đã trở về, lập tức tiến lên nói: “Thế nào rồi? Em có gặp được cô ấy không?”

Đào Lập Chí vâng một tiếng nói đã gặp được, lại đi nhìn ba của mình, thấy sắc mặt tái nhợt của ông ấy cuối cùng cũng khôi phục chút huyết sắc, cậu thở phào nhẹ nhõm, chị gái tóc dài nói được không sai, sau khi quỷ mượn vận bị bắt, người sẽ không sao, chỉ là cần phải có nhiều thời gian để điều dưỡng, giống như cậu lúc trước, vấn đề không lớn.

Tất Hằng nói: “Vậy cô ấy…… Bây giờ đang ở đâu?”

“Ở……” Đào Lập Chí suy nghĩ một chút, bao che nói, “Anh hỏi điều này để làm gì? Mặc dù chị ấy là quỷ, nhưng tâm của chị ấy rất lương thiện, anh đừng cảm thấy chị ấy khác người mà bắt chị ấy!”

Tất Hằng lườm cậu, nói: “Anh và cô ấy đã từng gặp mặt một lần, cẩn thận nghĩ tới, cô ấy cũng coi như đã cứu anh một mạng, anh chỉ muốn cảm ơn cô ấy, em nghĩ đi đâu vậy?”

“Ồ?” Đào Lập Chí vẫn hoài nghi nhìn Tất Hằng, “Vậy em phải đi hỏi chị ấy, nếu chị ấy nói muốn gặp anh, em sẽ đưa anh tới gặp chị ấy.”

Tất Hằng: “……”

Tất Hằng nói: “Đúng rồi, em đã hỏi rõ là ai đang nhằm vào hai cha con nhà em không?”

Đào Lập Chí dừng một chút, gật đầu nói: “Hỏi rõ rồi, đợi ba tỉnh lại, chúng ta phải thanh lý môn hộ.”

Sắc mặt Tất Hằng ngưng trọng: “Là ai?”

Đào Lập Chí nói: “Chú hai.”


Tất Hằng có chút không dám tin: “Sao lại là chú ấy?”

Ngay cả Đào Lập Chí cũng không nghĩ tới, người thực sự muốn đối phó bọn họ lại là chú hai nhà cậu, chú hai cậu cùng với tên đạo sĩ Cát Hồng, muốn cướp số mệnh của cậu và ba cậu để bọn họ sử dụng, cứ như vậy, ông ta có thể như mặt trời ban trưa, có thể toại nguyện giành được hơn nửa tài sản của Đào gia. Nghĩ tới lúc trước ba cậu sinh bệnh nằm viện, chú hai cậu còn tới giúp đỡ thu xếp, mời một số hòa thượng đạo sĩ tới làm phép, bộ dạng không ngừng lo lắng, hóa ra đều là giả bộ.

Nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ vì tiền, hà tất gì anh em phải tương tàn?

Chính là không biết Cát Hồng đó là ai, nếu có thể mượn vận, thậm chí còn có thể đuổi quỷ tới mượn vận, chỉ sợ cũng là một người khó chơi, nếu không tìm được người này, chỉ sợ sẽ để lại hậu hoạ khôn lường.

Đào Lập Chí ngồi ở đầu giường, trong lòng có chút đau khổ, nếu ba cậu biết chính em trai ông ấy đã hại ông ấy, chỉ sợ sẽ càng đau khổ hơn.

Cũng cậu có bà lão, chị Bính Bính và chị gái tóc dài, nếu không thì cả nhà bọn họ thảm rồi.

Nghĩ như vậy, cậu lại cảm thấy rất vui, đợi ba cậu xuất viện, sẽ nhanh chóng di mua một ít vàng thỏi về đốt, tốt nhất là đốt thêm một ít quần áo nữa, bởi vì cậu phát hiện mỗi lần gặp chị gái tóc dài đều nhìn thấy chị ấy chỉ có một bộ quần áo, cũng không biết có phải bọn họ thành quỷ nên không cần thay quần áo hay không?

Ầm ĩ suốt một đêm, lúc ông Vương đi tiểu đêm còn nhìn về phía bờ sông, ông luôn cảm thấy hình như mình nghe thấy một tiếng khóc vô cùng thê thảm và u oán, cũng không biết có phải nghe lầm hay không?

Ba Đào sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại vẫn ở trong bệnh viện, mẹ Đào canh giữ đầu giường, khuôn mặt tiều tụy, con mắt đỏ chót, Đào Lập Chí thì ngồi ở một bên khác, cúi đầu bùm bùm bấm điện thoại di động, search "Quỷ thích ăn cái gì", "Quỷ ăn đồ ăn kiểu gì", "Quỷ cần thay quần áo không", "Làm sao tặng đồ cho quỷ" các loại vấn đề quỷ dị.

Mẹ Đào vừa thấy ba Đào tỉnh lại, thiếu chút mừng đến phát khóc: "Ngươi tỉnh rồi! Ngươi có biết không, ngươi hù chết ta và Tiểu Chí rồi !"

Đào Lập Chí nghe được động tĩnh cũng đặt điện thoại di động lên đầu giường nói: "Ba, ngươi không có chuyện gì chứ? Có nơi nào không thoải mái không?"

Ba Đào ho khan hai tiếng, nhìn vợ con một chút, đầu óc còn có chút hồ đồ, nói: "Ta không sao, tối hôm qua uống rượu bị lật xe hả ? Sao lại đến bệnh viện?"

Ba Đào những ngày qua vẫn ngủ mê man, thời điểm duy nhất có điểm ý thức là ở bờ sông, mơ mơ màng màng tỉnh lại lại bị doạ hôn mê bất tỉnh, vào lúc này còn coi là ác mộng, căn bản không biết mấy ngày nay đến cùng xảy ra chuyện gì.

Đào Lập Chí nghi ngờ nói: "Ba, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì ngươi cũng không biết?"

Ba Đào nói hắn biết, không phải là tối hôm qua đi ra ngoài xã giao uống nhiều chút, lật xe nằm viện sao?

Mẹ Đào tức nói: "Còn tối hôm qua? Ta xem ngươi ngủ hồ đồ rồi, ngươi biết ngươi đã hôn mê mấy ngày sao? Từ bốn ngày trước, buổi tối uống rượu say, sau khi trở lại hôn mê đến bây giờ! Ta và cha, Tiểu Chí biện pháp gì cũng nghĩ, thầy thuốc, đạo sĩ, hòa thượng,chụp CT không ít, bùa chú cũng không ít, nhưng không có cách nào để ngươi tỉnh lại! Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tỉnh lại..."

Nói đến cuối cùng, mẹ Đào nghĩ mà sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được ríu rít khóc, Đào Lập Chí khuyên bảo: "Mẹ, ngươi chớ khóc, cha ta không phải là tỉnh rồi? Đây là chuyện tốt, nên vui mới đúng."


Mẹ Đào lúc này mới lau nước mắt nói đúng đúng, bà hẳn là cao hứng mới đúng, khóc đến khóc đi không may mắn "Sau này không cho phép uống rượu, uống rượu hỏng việc còn thương thân, rượu thật sự không tốt!"

Ba Đào: "... A? !"

Ba Đào khiếp sợ mờ mịt, con ngươi rung động còn có chút luống cuống, hắn đã hôn mê mấy ngày? Nhưng làm sao một chút ấn tượng cũng không có? Ân tượng duy nhất là hắn có một ác mộng cực kỳ đáng sợ!

"Ta thật sự đã hôn mê mấy ngày rồi hả ? Không thể chứ?"

"Làm sao không thể? Ngươi tự xem thời gian, ngày hôm nay đã mùng 7 tết rồi !"

Ba Đào buổi tối mùng 3 hôm đó đi uống rượu, cái này hắn nhớ rất rõ ràng, loáng một cái dĩ nhiên thật sự qua bốn ngày rồi ? Hắn quả thực không dám tin tưởng, luôn mãi xác nhận thời gian, xem điện thoại di động lại nhìn thời sự tin tức và báo chí, cuối cùng mới không thể không thừa nhận, xác thực đã qua bốn ngày , mà hắn căn bản không có bất kỳ trí nhớ gì, ánh mắt của hắn có chút dại ra: "... Tại sao cái gì ta cũng không nhớ rõ?"

Đào Lập Chí nói: "Ba ngươi đừng lo lắng, ngươi sở dĩ sẽ như vậy, là bởi vì bị quỷ mượn vận, con quỷ mượn vận kia cực kỳ giảo hoạt, trốn ở trong thân thể của ngươi, bằng vào chúng ta không phát hiện, cũng may tối ngày hôm qua tỷ tỷ đã tới một chuyến, đem con quỷ mượn vận bắt được, xem ra hắn cũng không dám ra hại người rồi. Tỷ tỷ nói thân thể ngươi không quá đáng lo, chỉ cần an tâm điều dưỡng, qua mấy ngày là tốt rồi."

Ba Đào nhìn Đào Lập Chí: "... Tỷ tỷ? Tối ngày hôm qua?" Hắn đột nhiên liền nhớ lại trong ác mộng, cô gái tóc dài kia nụ cười quỷ dị lại âm lãnh, ngón tay của nàng vừa nhọn vừa nhỏ, mấy lần đem tứ chi con quỷ kia xé kéo, sau đó không chút lưu tình ném cho một đám quỷ chia ăn hầu như không còn!

Đào Lập Chí gật gù nói: "Ba, ta nghe anh Tất Hằng nói, tối hôm qua có phải ngươi vừa vặn nhìn thấy cái gì?"

Ba Đào gật gật đầu, đem việc tối hôm qua gặp phải mơ mơ màng màng nói một lần, Đào Lập Chí nghe say sưa ngon lành nghĩa, giận đập lòng bàn tay ăn mừng: "Ăn rất tốt, ai bảo hắn hại người!"

Ba Đào: "... ?"

Đào Lập Chí nói: "Ba, ngươi đừng sợ, tỷ tỷ cô ấy chỉ là có chút đáng sợ, nhưng là quỷ tốt, thật, cô ấy đã cứu ta nhiều lần! Lần này nếu không phải cô ấy ở đây, có lẽ ngươi không cứu được."

Ba Đào: "... ? ?"



Bình Luận (0)
Comment