Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 208




Cảnh tượng trước mắt thực sự rất giống hiện trường gây án. Mặt đất hỗn loạn, không khí thì quỷ dị, còn có mấy người đàn ông to lớn bộ dạng thê thảm ngồi xổm trên mặt đất. Lại cả nữ quỷ tóc dài lạnh lẽo nhìn từ trên cao xuống, cảng tượng quỷ quái này nhìn kiểu gì cũng giống hiện trường giết người.

Tiếng hét bên ngoài cuối cùng cũng làm mấy người trong phòng như sực tỉnh, bọn họ xoay đầu, mắt mở lớn kinh hoàng nhìn ra. Quả nhiên thấy ngoài cửa có ba vị hòa thượng cốt cách như thần tiên đứng đó, còn có mấy người đạo diễn đang liều mạng vẫy tay với bọn họ như gọi bọn họ ra ngoài…

Ba người Tô Địch, Thiệu Nhất Chu, Nhậm Khôn vô cùng mừng rỡ, kích động đến run cả người, vui mừng phát khóc, được cứu rồi, bọn họ cuối cùng cũng được cứu rồi!

Hiện giờ trong đầu bọn họ chỉ có một chữ, chạy! Bất luận thế nào cũng phải chạy ra ngoài!

Nhưng mà lúc bọn họ kích động không thôi định kéo Viên Cao Minh chạy ra thì lại phát hiện nữ quỷ tóc dài cũng chậm rãi quay đầu, thân thể vặn vẹo của nàng ta hướng ra cửa. Động tác này trực tiếp làm ba người đạo diễn, trọ lý nhỏ và lãnh đạo thần tiên cứng đờ cả người, da đầu tê dại. Cho dù cách một bức màn bọn họ cũng cảm nhận được một ánh mắt thâm độc dừng trên người mình, bọn họ không dám ho he gì, liều mạng lùi về sau, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Ba vị đại sư lúc này vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Chuyện này là Tô Địch, Thiêu Nhất Chu và Nhậm Khôn cả kinh, nghĩ thầm tại sao nữ quỷ tóc dài này lại không sợ gì hết? Chẳng lẽ cô ta còn muốn đánh một trận với các vị đại sư hay sao? Cô ta lợi hại như vậy?

Lúc họ đang nghi ngờ không thôi thì quả nhiên thấy con quỷ đó giật giật, bước chân xiêu vẹo ra phía cửa. Sau đó cô ta giơ đôi bàn tay quỷ dị lên vén tóc ra sau ót, mở to mắt nhìn, thấy là người quen thì cao hứng toét miệng cười, giọng nói âm trầm: “Bảo sao tôi thấy giọng rất quen, hóa ra là các anh à, hehe.”


Đạo diễn: “…?”

Trợ lý: “…?!”

Lãnh đạo thần tiên: “…?!!”

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt dưới mái tóc dài kia, bọn họ đều khiếp sợ há hốc miệng, vẻ mặt không dám tin, giống như hoàn toàn không tin những gì mình đang thấy.

Liễu Nguyện, Tịnh Hành và Chân Độ thoạt nhìn còn tương đối bình tĩnh nhưng lúc này cũng đều ngơ ngác, mắt nhìn trừng trừng, có vẻ là bị dọa choáng váng rồi.

Mấy người trong phòng thấy bọn họ bị dọa thành dáng vẻ này thì trong lòng lại càng thêm hoảng sợ, thầm nghĩ gương mặt đó khủng bố cỡ nào mới có thể làm bọn họ cả kinh trợn mắt há mồm, không nói được chữ gì như thế chứ.

Lúc đang nghi hoặc thì nữ quỷ tóc dài đột nhiên quay đầu, vén mái tóc để lộ một gương mặt quỷ dị gần như quen thuộc, trên đầu cô vẫn còn một dấu răng rõ ràng. Đôi mắt đen như mực âm u nhìn chằm bọn hắn, miệng cười cứng đờ, thanh âm lạnh lẽo lại càng thêm quỷ dị: “Nhất Chu, Tô Địch, nào, mau tới đây, không phải sợ, chúng ta ra ngoài đi.”

Tô Địch: “…??!”

Thiệu Nhất Chu: “…!!!”

Nhậm Khôn: “…!!!!”

Nữ quỷ tóc dài trước mặt này không phải là Cố đại sư bọn họ ngày đêm mong ngóng sao?!



Viên Cao Minh bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, cũng may không gặp trở ngại gì to tát, Nhậm Khôn ở lại chăm sóc hắn. Hạ Lê thì được đưa đi bệnh viện, cô không bị vết thương nào nghiêm trọng nhưng khi bị quỷ nhập thì bị lấy đi một ít nguyên khí, lúc này có vẻ rất yếu ớt. Hơn nữa lúc đánh nhau với “nữ quỷ tóc dài” bị cắn mấy phát, sau gáy và bả vai cô có vài dấu răng, lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì thấy cả người đều đau nhức nhưng lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô không hề có chút ký ức nào sau khi bị quỷ nhập thân.

Tô Địch cảm thấy cô ấy quên đi cũng tốt. Nếu cô nhớ lúc mình bị quỷ nhập còn ăn xương người chắc chắn trong lòng không chịu nổi, có lẽ còn phát điên lên mất. Dù sao không phải ai cũng giống như Cố đại sư được, nhặt xương trên mặt đất lên ăn rồi còn nhặt một đống vào túi, cứ như cất đi để ăn vặt vậy.

Còn con tiểu quỷ nhập vào Hạ Lê nghe nói đã bị Cố đại sư đánh cho chết khiếp, đánh đến mức ngây ngốc tán hồn, sau đó cô ấy bán nó cho Liễu Nguyện đại sư với giá ba mươi tệ. Liễu Nguyện đại sư trực tiếp cho nó xuống địa phủ ném vào vạc dầu sôi, nó còn chưa kịp khóc đã bị đưa đến địa phủ--- đến nỗi lai lịch của tiểu quỷ này còn không ai thèm ngó ngàng tới --- còn bị Liễu Nguyện đại sư có lòng riêng đấm thêm cho hai đấm.


Liễu Nguyện hòa thượng đau lòng muốn chết, không ngờ hắn mới rời đi chưa được bao lâu thì Cố tỷ tỷ của hắn không chỉ bị thương ở eo mà còn bị thương ở tay, trên đầu còn bị một dấu răng rõ ràng. Vốn mặt đã không ưa nhìn lại càng khó nhìn hơn, hắn có thể không tức giận sao? Chỉ đấm hai quyền là đã nhân từ lắm rồi đấy.

Cố Phi Âm dựa vào bàn, trên lưng cô dán hai miếng cao, cuối cùng mới đỡ đau. Lưng đau làm cô không đứng dậy nổi, vết thương trên đầu cũng lấy nước sát trùng lau sạch, nhưng mà vẫn không nhìn nổi, ảnh hưởng mỹ quan. Cả cánh tay cũng vặn vẹo, xương cốt kêu “răng rắc, răng rắc, răng rắc” làm da đầu người nghe tê dại.

Thiệu Nhất Chu khóc lóc một hồi, gương mặt tuấn tú tủi thân nhìn chằm chằm Cô đại sư: “Vừa rồi tôi suýt bị cô hù chết đó, tôi còn tưởng bị ăn thịt đến nơi rồi, sợ tới mức nghĩ xong cả di chúc luôn.”

Tô Địch yên lặng gật đầu, anh cũng vậy, không bị con tiểu quỷ ăn thì cũng suýt bị Cố đại sư dọa phát điên.

Cố Phi Âm chớp mắt nhìn bọn họ: “Tôi vẫn gọi các anh mà, các anh còn không để ý đến tôi, răng rắc, răng rắc…”

Thiệu Nhất Chu và Tô Địch nghẹn họng, được rồi, làm cô tủi thân, thật sự xin lỗi.

Liễu Nguyện hòa thượng nói: “Các người thế mà không nhận ra Cố thí chủ, vừa nhìn là biết không phải bạn bè tốt của Cố thí chủ.”

Thiệu Nhất Chu và Tô Địch lại nghẹn họng, không nhận ra Cố đại sư là bọn họ không đúng, nhưng vấn đề là ai có thể nghĩ Cố đại sư sống sờ sờ bỗng nhiên biến thành con quỷ tóc dài lưng khom tay buông thõng, bốn mặt đều là tóc chứ. Bọn họ không nhìn thấy mặt cô ấy, lại chẳng có mắt nhìn xuyên thấu, còn chẳng hiểu huyền học tí nào, nhận ra được mới là lạ.

Tô Địch không nhịn được nhìn khúc xương nhỏ Cố đại sư cầm trong tay, đây chính mắt anh thấy cô nhặt từ dưới đất lên, còn ăn ngay trước mặt anh, lúc này nhìn thấy thì không khỏi sợ hãi, “Cái này…”

Cố Phi Âm cầm khúc xương đưa cho anh: “Anh muốn ăn à?”

“Không không không, tôi không ăn!” Tay anh xua như trống bỏi, “Cố đại sư, thứ này rất quỷ dị, cô cũng đừng ăn!”

Cố Phi Âm nhìn anh, lại nhìn khúc xương trong tay. Cô nhẹ nhàng dùng chút lực, khúc xương lập tức biến thành một làn khói màu đen, làn khói đen đò mờ mịt nằm gọn trong tay cô, nhìn càng có vẻ quỷ dị.

Tô Địch và Thiệu Nhất Chu nhìn mà ngây người, sao xương cốt lại biến thành khói được?

Liễu Nguyện hòa thượng nói: “Đây chỉ là thuật che mắt của con tiểu quỷ kia, thật ra không phải là xương người đâu, là nó dùng oán khí của bản thân biến thành đó. Không đáng sợ như các anh tưởng đâu.”

Tô Địch nói: “Ăn thứ này không tốt cho thân thể à? Nó dù sao cũng thuộc loại quỷ quái, còn chúng ta là người mà.”

Tịnh Hành bê một chậu nước vào, dấp ướt khăn rồi đưa cho Cố thí chủ, nói: “Thứ đó đối với các anh đúng là không tốt, nhưng đối với Cố thí chủ mà nói thì lại là thứ tốt.”

Tô Địch như sực tình à lên, đại khái hiểu là oán khí này đối với người thường bọn họ không tốt, nhưng Cố đại sư là người tu hành, phương thức tu hành của cô tương đối đặc biệt, cho nên mấy thứ này có lợi mà không có hại với cô. Bởi vậy, anh nghĩ thông suốt rồi nên nháy mắt cảm thấy thứ này không còn đáng sợ nữa.


Cố Phi Âm cầm khăn ướt lau mặt lau tay một hồi, còn tiện tay vỗ vỗ lên đầu. Cô lăn trên mặt đất vài vòng nên cả người đều dơ dáy, chà xát khắp người. Nhưng mà tay cô không tiện lắm, cô muốn hướng bên trái nhưng nó cố tình xoay sang phải, cô muốn lau đằng trước nó lại hướng ra sau, thậm chí có lúc còn xoay tròn 360 độ không góc chết, vừa cứng đờ vừa không nghe lời, chẳng khác gì đeo một cánh tay giả.

Cả phòng sửng sốt nhìn, Chân Độ vốn muốn ra tay hỗ trợ nhưng nếu không phải chính hắn còn phải đeo tay thì chắc cũng giúp được một chút. Đương nhiên hắn cũng rất nghi hoặc: “Liễu Nguyện sư phụ, thầy xem tay thí chủ là sao vậy ạ? Lúc trước vẫn ổn mà sao tự nhiên thành ra thế này.”

Liễu Nguyện hòa thượng nhìn kim quang công đức xán lạn trên người Cố tỷ tỷ, bên cạnh kim quang công đức, còn có cả oán khí nặng nề nồng đậm.

Liễu Nguyện nói: “Là ngũ tệ tam khuyết.” ( Ngũ tệ là “quan, quả, cô, độc, tàn” còn tam khuyết là “quyền, tiền, mệnh”.)

Thật ra ngũ tệ tam khuyết, cho dù là cứu ai, chỉ cần thay đổi quỹ đạo bản mệnh vốn có của người đó chắc chắn sẽ phải chịu phản phệ. Lần động đất đó, hắn đã gặp rất nhiều người đáng lẽ phải chết, nhưng bọn họ vì đủ loại nguyên do mà còn sống, sau này sẽ gặp phải vô số biến cố, không chỉ viết lại Sổ Sinh Tử mà còn viết lại Sổ Công Đức.

Loại cơ duyên này không phải ai cũng làm được, khó trách sư phụ từng nói, ông trời thiên vị Cố tỷ tỷ.

Tịnh Hành và Chân Độ bừng tỉnh, bọn họ biết ngũ tệ tam khuyết là gì. Nhưng Tô Địch và Thiệu Nhất Chu nghe mà mơ hồ, ngũ tệ tam khuyết là cái gì cơ? Sau đó nghe Liễu Nguyện giải thích ngũ tệ tam khuyết thì không khỏi cảm thấy nể phục Cố đại sư, kính trọng không thôi.

Đột nhiên Tô Địch nhớ tới một chuyện. Lúc trước anh gặp Cố đại sư một lần, lần đó chân Cố đại sư không dùng được, về sau ổn lại thì anh cũng không hỏi nhiều, chẳng lẽ lần đó cũng là ngũ tệ tam khuyết? Anh không nhịn được bèn hỏi một câu, Cố Phi Âm đang gặm xương gật gật đầu, trợn mắt lên trời nói: “Đúng vậy nha, lẽ ra anh chết rồi. Tôi không cẩn thận cứu được anh nên cẩu ông trời liền hành hạ tôi.”

…A?!

Tô Địch sững sờ, anh ngây ngốc nhìn Cố Phi Âm vẻ mặt âm trầm đang lách rách nhai đồ ăn vạt, hốc mắt anh đỏ lên, anh rũ đầu, mãi chẳng nói gì.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, nếu không phải hôm nay vô tình nói ra thì anh sẽ vĩnh viễn không biết, có người không chỉ cứu mạng anh mà còn vì anh mà chịu biết bao tội nghiệt.

Liễu Nguyện không khỏi hâm mộ trừng mắt nhìn Tô Địch, Cố tỷ tỷ đối tốt với anh bạn này quá đi!

Vì sao bây giờ Cố tỷ tỷ cũng chưa nhớ tớ hắn chứ, đúng là chua xót!



Bình Luận (0)
Comment