Thần Cấp Ở Rể

Chương 130


Lâm Thư Âm dịu dàng nói: “Còn hơi đau, đau nóng rát.

Chỉ có điều, không nghiêm trọng như trước đây.”
Diệp Vô Phong nói: “Vậy em ở đây nghỉ ngơi đi, vừa rồi lúc anh nhặt củi lửa, phát hiện hòn đảo này không nhỏ đâu, cũng có một số động vật nhỏ, anh đi bắt một con về đây ăn.”
Vẻ mặt của Lâm Thư Âm thích thú nói: “Vô Phong, anh chú ý an toàn, em ở đây trông đống lửa, anh đi nhanh về nhanh.”
Diệp Vô Phong gật đầu, xoay người đi được vài bước, lại quay lại, anh đưa súng lục cho Lâm Thư Âm, lại dạy cho cô nổ súng như thế nào.

“Thư Âm, em cầm lấy khẩu súng lục này, ngộ nhỡ có dã thú tới, có thể phòng thân.

Một lát nữa anh sẽ trở về.” Dặn dò Lâm Thư Âm xong, Diệp Vô Phong ra khỏi hang núi, rồi di chuyển lên trong rừng núi.


Ánh nắng tươi sáng, không khí tươi mát mang theo hàm vị, Diệp Vô Phong đi được một lúc, cảm thấy khát nước, trên núi này không biết có nước ngọt hay không, nếu như không có, vậy thì phiền phức rồi.

Hòn đảo này ước chừng dài năm sáu cây số, cây cối không ít, phần lớn là thực vật rừng mưa nhiệt đới, cũng có một số động vật nhỏ như thỏ rừng, gà rừng, chỉ là tìm một vòng rồi cũng không tìm được nguồn nước ngọt.


Nhưng Diệp Vô Phong có khả năng sinh tồn dã ngoại mạnh mẽ, anh biết chỉ cần có động vật sinh sống, nhất định sẽ có nguồn nước, nếu không những động vật này không thể sinh sống được, anh không sốt ruột bắt những động vật nhỏ đó ngay, mà ở nơi xa lặng lẽ đi theo một con thỏ lanh lợi, dẫn Diệp Vô Phong đi đến trước một dòng suối nhỏ.

Thì ra con thỏ biết nơi này có nguồn nước.

Dòng nước là nước suối chảy ra từ khe nứt trên đá.



Diệp Vô Phong không bắt con thỏ chỉ dẫn đường kia, tục ngữ nói, uống nước không quên người đào giếng.

Con thỏ này tốt xấu gì cũng coi như là người dẫn đường của mình.

Diệp Vô Phong ngửi không thấy có mùi gì lạ, nếm thử cũng không phát hiện có độc, trong lòng tràn đầy vui sướng mà uống no.

Bởi vì không có dụng cụ đựng nước, Diệp Vô Phong liền hái vài lá chuối tây lớn, xếp thành cái thùng dùng để đựng nước.


Trên đường trở về, Diệp Vô Phong tiện đường bắt một con thỏ rừng và một con gà rừng.

Bắt những loại động vật nhỏ này, đối Diệp Vô Phong mà nói là một bữa ăn sáng.

Trở về hang động, Diệp Vô Phong chào hỏi, “Thư Âm, anh trở về rồi.” Anh cầm theo con thỏ rừng và gà rừng qua đó, sự vui mừng trên khuôn mặt của Lâm Thư Âm tươi cười như nở hoa, hai người cùng nhau làm, giết gà rừng và thỏ rừng rồi đặt lên lửa để nướng, không tốn quá nhiều công sức, hương thơm của thịt toả ra bốn phía trong đọng, Lâm Thư Âm thèm chảy nước miếng.


“Diệp Vô Phong, anh tìm ra nước ngọt ở đâu vậy? Em còn đang lo lắng không có nước uống.” Lâm Thư Phong hỏi.


Diệp Vô Phong nói: “Trên đảo có động vật, chắc chắn là có nguồn nước, anh đi theo một con thỏ, kết quả tìm được nguồn nước.”
Lâm Thư Âm bĩu môi nói: “Đồ đểu.

Người Hoa Hạ chúng ta có câu ngạn ngữ, chim hết thì cung cũng cất, thỏ chết thì chó cũng bị nấu.


Con thỏ này cũng đủ đáng thương rồi, giúp anh tìm được nguồn nước, anh lại bắt nó về ăn.”
Diệp Vô Phong lại nói, “Thư Âm, con thỏ dẫn đường đó, anh không bắt nó.

Đây là một con khác.

Tuy rằng thỏ rừng đáng thương, nhưng không có cách nào hết.

Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sống sót, không ăn chúng ta, chúng ta sẽ đói chết.”
Lâm Thư Âm cười, “Được rồi, không bắt anh đùa nữa.Vô Phong, đã nướng chín chưa, em đói bụng lắm rồi.”
Trên mặt Diệp Vô Phong tràn đầy nét tươi cười, nói: “Em đừng vội, lập tức sẽ xong, nướng cháy một chút ăn càng ngon hơn.” Diệp Vô Phong xoay chuyển con thỏ rừng, một lát sau, con thỏ cuối cùng cũng nướng chín, Diệp Vô Phong bẻ một cái đùi đưa cho Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm lập tức gặm lấy gặm để, “Oa oa, thật là thơm, ăn ngon thật.” Cô ăn đến miệng bóng nhẫy, đẹp không sao tả xiết.

Diệp Vô Phong nhìn thấy Lâm Thư Âm ăn ngon đến như vậy, anh cũng vui vẻ cười.


Lâm Thư Âm đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Uhm?Vô Phong, anh cũng ăn đi.

Đừng có nhìn em ăn nữa.

Nhiều thịt như vậy, một mình em sao ăn hết được? Ngày hôm qua lăn lộn lâu như vậy, anh cũng phải đói lả rồi.”
Diệp Vô Phong mỉm cười, “Thư Âm, vừa rồi nhìn dáng vẻ em ăn, quả thực là đẹp đến mức nhìn thấy thôi đã đủ no rồi.


Anh đã quên hết cơn đói rồi.” Diệp Vô Phong cười cũng xé nửa con thỏ lên ăn, thật sự rất đói, từ buổi trưa ngày hôm qua đến bây giờ còn chưa ăn thứ gì.

Không mất quá lâu, hai người đều đã ăn no, Diệp Vô Phong lấy ra lá chuối tây làm ấm nước, cho Lâm Thư Âm uống nước.


Lâm Thư Âm rúc cơ thể mềm mại vào trong lồng ngực của Diệp Vô Phong, cảm nhận được tình cảm nồng đậm từ trên người anh, vết thương ngày hôm qua, mệt mỏi tất cả dường như đều quên hết.


“Vô Phong, anh cũng uống đi.” Lâm Thư Âm nói.


Diệp Vô Phong thản nhiên cười, “Thư Âm.

Anh đã cho em ăn một lúc rồi, em cũng cho anh uống nha.”
Lâm Thư Âm gật gật đầu, “Được.”
Cô đang chuẩn bị nhận lấy lá chuối tây, Diệp Vô Phong lại nói: “Anh không muốn cách này.”
Lâm Thư Âm hỏi: “Vậy anh muốn cho uống như thế nào?”
Diệp Vô Phong chỉ chỉ miệng của Lâm Thư Âm, lại chỉ chỉ miệng mình, sau đó nở nụ cười đen tối.


Lâm Thư Âm lập tức đã hiểu, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, hung hăng chọc Diệp Vô Phong một chút, “Đáng ghét! Em không làm.”
Ngoài miệng tuy rằng nói không, cô lại ngậm một ngụm nước mát lạnh đưa qua miệng Diệp Vô Phong.


Người Diệp Vô Phong hướng xuống mặt đất, Lâm Thư Âm ghé sát vào đôi môi anh, bốn phiến môi lập tức dính vào nhau.



Hai người bắt đầu hôn nhau thân mật.

Nụ hôn này khiến cho trái tim hai người gần lại vô hạn, hai người đã quên đi bao nhiêu chuyện phiền lòng trên thế giới này, có thể rời khỏi nơi này hay không cũng không quan trọng, một khi cánh cửa tình cảm mở ra, dòng tình cảm mãnh liệt này sẽ không thể kiểm soát.


Lâm Thư Âm bị Diệp Vô Phong ôm một cái xoay người, bởi vì trên mông có vết thương, không nhịn được rên rỉ một tiếng, “A!”
Diệp Vô Phong vội vàng dừng lại động tác, nhìn thấy Lâm Thư Âm nhíu mày, hỏi: “Thư Âm, miệng vết thương đau sao?”
Cái chân Lâm Thư Âm bị trúng đạn kia cảm giác hơi tê dại, miệng vết thương cũng đau âm ỉ, cô gật đầu nói: “Vô Phong, chân của em tê quá, anh có thể giúp em xoa bóp một chút không.”
Diệp Vô Phong cúi đầu cẩn thận xem xét chân đau của Lâm Thư Âm, đôi chân thon dài trắng như tuyết lại hơi sưng vù lên, Diệp Vô Phong suy nghĩ nguyên nhân một chút, nói: “Chắc chắn là do thời gian băng quấn quá lâu, máu không lưu thông thoải mái được, Thư Âm, anh giúp em mát xa một chút.” Diệp Vô Phong nói rồi ôm lấy chân cô, nhẹ nhàng mà xoa bóp.


Tay của Diệp Vô Phong nhẹ nhàng vừa phải, Lâm Thư Âm cảm thấy rất thoải mái, “Vô Phong anh ấn thật thoải mái.

Hiện tại cảm thấy khá hơn nhiều rồi.

Anh xoa bóp giúp em một lát.”
Diệp Vô Phong nói: “Không thành vấn đề.

Chỉ cần em thích, ấn bao lâu đều được.”
Lâm Thư Âm ngọt ngào nói: “Vô Phong, cuộc sống ở nơi này em thật sự rất thích, có thể săn thỏ rừng, bắt gà rừng.

Hoặc là xuống biển bắt cá, khát có nước suối.

Những ngày tháng như này quá đẹp, nếu không có người tới cứu chúng ta, chúng ta có phải là sẽ sống ở đây cả đời hay không?”
Trong ánh mắt của Lâm Thư Âm đều là khát khao, chân tình càng bộc lộ vô hạn, Diệp Vô Phong cười cười nói: “Thư Âm, nếu không có người cứu chúng ta, chúng ta sẽ sống ở đây lâu dài, em sẽ sinh cho anh một đàn con, chúng ta cùng nhau dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ luyện võ công, giống như băng hỏa đảo Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố của đảo băng lửa vậy.”
Lâm Thư Âm tủm tỉm cười, “Xấu xa, anh nghĩ cũng hoàn mỹ quá, còn muốn sinh một đàn con, anh muốn mệt chết em sao!”

Bình Luận (0)
Comment