Thần Cấp Ở Rể

Chương 253


“Á!” Hoàng Hiền Đức gào lên như heo bị chọc tiết, té ngã trên mặt đất, đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, hít vào từng đợt khí lạnh: “Tiết Phi, có gì từ từ nói.


Tiết Phi sớm đã giận đến đỉnh điểm, mặt anh ta đen thùi, trực tiếp dẫm vào chỗ xương đùi vừa gãy của Hoàng Hiền Đức.

Hoàng Hiền Đức đau đến mức gào không không ngừng: “Ui da… Đừng! Dừng mà! Rốt cuộc các cậu muốn gì? Tôi sẽ làm hết!”
Diệp Vô Phong móc dao găm ra, ở bên kia, Tiết Phi cũng lôi Thanh U từ trong nhà ra, để cô ta quỳ một bên, tận mắt chứng kiến bọn họ trừng phạt sư phụ cô ta.

Mắt Thanh U rưng rưng, nhưng khổ nổi miệng đã bị bịt lại, nói không thành tiếng, chỉ đành cúi đầu.

Con dao găm của Diệp Vô Phong rạch một đường trên mặt của Hoàng Hiền Đức, quẹt nhẹ: “Hoàng Hiền Đức, tôi chỉ hỏi ông một câu, nếu ông không trả lời được, con dao này sẽ đâm thẳng vào yết hầu của ông.

Tôi nói được là làm được.


Hoàng Hiền Đức đau đến run người, lập tức gật đầu: “Dạ dạ, tôi biết rồi.



Giọng Diệp Vô Phong uy nghiêm đến đáng sợ, hỏi: “Lập tức nói cho tôi biết, làm sao cứu sống Bạch Nhạn Phi?”
“Tôi… Tôi không có cách nào cứu cô ta hết! Bùa ngũ độc mê hồn trong tay tôi cũng là sư phụ Mộ Dung Trí cho tôi, tôi không biết vẽ bùa, đương nhiên cũng không biết cách giải.

” Ánh mắt của Hoàng Hiền Đức lóe lên.

Chát! Diệp Vô Phong giận đến khó kiềm chế, tát lên mặt Hoàng Hiền Đức, trên mặt ông ta nhất thời xuất hiện bốn dấu tay đỏ như máu.

Anh nói một cách dữ tợn: “Lập tức nói cho tôi biết, kẻ nào giải được cái bùa ngũ độc mê hồn chết tiệt này!”
“Mộ Dung Trí đang ở đâu?” Diệp Vô Phong tiếp tục hỏi.

Hoàng Hiền Đức nói: “Chỗ ở của sư phụ không cố định, có lúc sẽ đi khắp nơi, tôi cũng không biết…”
Nói đến đây, ánh mắt của Hoàng Hiền Đức chợt lóe lên, ông ta đột ngột giơ tay lên, búng một thứ gì đó về phía Tiết Phi!
Diệp Vô Phong hoảng sợ, vì anh thấy rất rõ, trong tay Hoàng Hiền Đức lóe lên một tia sáng màu vàng yếu ớt! Tia sáng vàng kia bắn thẳng về phía Tiết Phi!
“Tiết Phi, coi chừng!” Diệp Vô Phong hét lớn, lao về phía trước một bước, cố bảo vệ Tiết Phi, tiếp theo, đột nhiên hai tay anh đẩy về trước, mang theo sức mạnh ngàn cân định đánh mạnh vào vị trí trái tim trên lưng Hoàng Hiền Đức, rõ ràng muốn dùng một đòn để kết liễu ông ta!
Dưới cơn giận của Diệp Vô Phong, nếu hai tay này đánh trúng thật thì trái tim, nội tạng của Hoàng Hiền Đức chắc chắn sẽ nổ nát bấy!
Nhưng hai người lại không ngờ đến, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra!
Một màn sương dày đặc đột nhiên xuất hiện xung quanh cơ thể Hoàng Hiền Đức rồi lan ra tứ phía! Diệp Vô Phong vội vàng rụt tay lại, tiếp tục bảo vệ Tiết Phi.

“Ơ kìa? Người đâu rồi?” Tiết Phi lầm bầm một câu, mắt đột nhiên trợn ngược, sau đó ngã phịch xuống đất, rơi vào hôn mê!
“Tiết Phi! Anh sao vậy?” Diệp Vô Phong bật người lao đến, kiểm tra tình trạng của Tiết Phi: “Hoàng Hiền Đức đã dùng ám khí gì? Không lẽ lại là bùa chú gì đó?”
Anh kiểm tra cơ thể của Tiết Phi một lúc lâu cũng không thấy chỗ nào bị thương!
Phụt! Diệp Vô Phong lôi miếng vải rách trong miệng Thanh U ra: “Nói! Tên khốn Hoàng Hiền Đức đó đi đâu? Ông ta chạy kiểu gì?”.

Ngôn Tình Hay
Thanh U ho khan mấy cái, phun đờm ra: “Sư phụ tôi dùng bùa ngũ hành hộ mệnh, về phần chạy đi đâu thì tôi không chắc lắm, chắc là không xa nơi này đâu.


“Không xa là khoảng bao xa?” Diệp Vô Phong gấp gáp truy hỏi, nhìn Tiết Phi im hơi lặng tiếng, lòng anh lo lắng không sao tả xiết.

“Việc này còn phụ thuộc vào sức mạnh của lá bùa và sức mạnh của sư phụ tôi nữa.

” Thanh U giải thích vô cùng rõ ràng, cô ta là một cô gái hiền lành, chẳng qua bị Hoàng Hiền Đức lừa mà thôi, nhưng bản tính hiền lành vẫn không thể thay đổi được.


Thanh U vô cùng phản cảm với việc sư phụ ra tay tổn thương người khác.

“Cái tên gãy chân đó có thể chạy được bao xa?” Diệp Vô Phong không để ông ta vào mắt, mà hệt như kẻ điên chạy khắp núi!
Lúc Thanh U nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vô Phong mới kinh hãi nghĩ: Bản lĩnh của người này thật lợi hại! Chẳng trách ở trong tay cậu ta, mình không có sức phản kháng! Nhất định là thần rồi.

Diệp Vô Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy trong vòng bán kính ba bốn ki lô mét, tìm hơn một tiếng đồng hồ cũng chẳng có thu hoạch gì.

Rõ ràng là Hoàng Hiền Đức vô cùng quen thuộc nơi này, dù ông ta bị chặt một chân cũng có thể tìm một chỗ nào đó để chạy, Diệp Vô Phong khó mà tìm được.

Diệp Vô Phong rất buồn bực, rõ ràng là mang theo Tiết Phi đến bắt Hoàng Đức Hiền, kết quả lại khiến Tiết Phi bị thương.

Về đến bệnh viện thành phố, Diệp Vô Phong sắp xếp một phòng bệnh cho Tiết Phi, lập tức gọi Hàn Kỳ đến, ra lệnh cho anh ta qua công ty Hoàng Hiền Đức, tìm cách khống chế con của Hoàng Hiền Đức, còn Diệp Vô Phong sẽ đi tìm Mộ Dung Trí.

Đầu tiên, Diệp Vô Phong đến một căn nhà ở thành phố Hoa Hải của Mộ Dung Trí nhưng không tìm được ông ta, chỉ có mấy người công nhân phụ trách quét dọn, hơn nữa còn là kiểu hỏi gì cũng không biết.

Diệp Vô Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đến những nơi khác tìm Mộ Dung Trí.

Quản Lệ Xu đang ở trong một căn biệt thự nằm ngoại ô thành phố, một mình thưởng thức món ngon, nhìn những người giúp việc bận rộn vì mình, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Đây là cảm giác mà dượng Mộ Dung Trí mang đến cho cô ta, vì căn biệt thự này là bất động sản của Mộ Dung Trí, nhưng bình thường lại là chỗ ở của Quản Lệ Xu.


Quản Lệ Xu lấy danh nghĩa theo dượng học tu đạo, chỉ cần dượng Mộ Dung Trí sống ở đây một thời gian, cô ta và dượng ở chung một chỗ, hai người ở sau lưng làm gì đó, bảo vệ nơi này biết, người làm cũng biết, nhưng dù họ có nghĩ cũng không dám nói ra.

Tất cả mọi người vô cùng ghét dáng vẻ vênh mặt hất cằm của Quản Lệ Xu, nhưng không ai dám chống đối.

Tuy lúc nào Mộ Dung Trí cũng có dáng dấp một vị tiên, nhưng bảo vệ và người làm ai cũng biết, thủ đoạn của Mộ Dung Trí không chỉ tàn nhẫn như vậy thôi đâu.

Lúc trước, vì một người làm không nghe theo lệnh Quản Lệ Xu, kết quả bị Mộ Dung Trí lóc da xẻ thịt thành mười khúc rồi ném cho chó ăn.

Những người này giận mà không dám nói, với thế lực của nhà Mộ Dung thì giết người đã là gì chứ?
Nhưng dù sao Mộ Dung Trí cũng là người tu đạo, đối với nhu cầu nam nữ không dốc hết sức được, Quản Lệ Xu hết lần này đến khác dục vọng không được thỏa mãn, nhưng biết thủ đoạn của dượng tàn khốc nên cô ta không dám tìm niềm vui khác sau lưng dượng, chỉ có thể tự nhịn xuống cảm giác giày vò vào lúc đêm khuya vắng người.

Cô ta tắm rửa xong cũng chẳng thèm quấn khăn tắm đã quay về phòng: “Anh… Anh là ai? Anh vào đây bằng cách nào?”
Dưới ánh đèn mờ của phòng ngủ, Quản Lệ Xu phát hiện một người đàn ông mặc áo đen cầm súng đang ngồi trên giường mình!
Cô ta dùng tay che những chỗ nhạy cảm theo bản năng, trong lòng thầm nghĩ: Mười mấy bảo vệ ở bên ngoài đâu? Chẳng lẽ mù hết rồi à?
Diệp Vô Phong ném chiếc chăn trên giường qua chỗ cô ta: “Tôi là Diệp Vô Phong, đến tìm Mộ Dung Trí, cô nghĩ cách giúp tôi liên lạc với ông ta, nếu không…” Ánh mắt Diệp Vô Phong đầy tính xâm lược.

.

Bình Luận (0)
Comment