Thần Cấp Ở Rể

Chương 391


Vậy nên sĩ quan Hồ Bá vô cùng nổi tiếng ở vùng tam giác vàng, vừa là một ông trùm ma túy lớn có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ và tấn công vào chính quyền Trung Hoa vừa là một đao phủ giết người không ghê tay.
“Người này không phải là người tốt, cô cần cẩn thận hơn nữa mới được.” Diệp Vô Phong không kìm được lại dặn dò thêm.
“Hửm? Đương nhiên là tôi sẽ cẩn thận rồi.” Bạch Tinh Đồng liếc mắt nhìn Diệp Vô Phong, tự nhiên điện thoại cô ta rung lên.

Bạch Tinh Đồng nhanh chóng lấy ra xem, hóa ra là một tin nhắn từ một phần mềm trên mạng gửi tới: Trọng ở Phụng Thiên, xác nhận.
Sắc mặt Bạch Tinh Đồng trầm xuống: “Hồ Trọng đúng là ở Phụng Thiên, tin tức này đã xác nhận.

Nhưng địa chỉ cụ thể của Hồ Trọng vẫn chưa lộ ra, có lẽ người của tôi không thể tiếp cận được với ông ta.”
Bạch Tinh Đồng đưa tin nhắn đó cho Diệp Vô Phong đọc, Diệp Vô Phong gật đầu: “Cô yên tâm đi, để tôi đối phó với ông ta!”
“Anh? Với tư cách gì?” Bạch Tinh Đồng nghi ngờ hỏi.
Diệp Vô Phong: “Chỉ dựa vào chuyện ông ta làm cô lo lắng như vậy thì anh ta cũng đáng chết rồi.”
“Phụt! Phụt” Bạch Tinh Đồng bật cười, tâm trạng cô đột nhiên như hoa xuân nở rộ: “Câu này tôi thích nghe.”
“Người của cô không đến được nữa sao?” Diệp Vô Phong lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, có lẽ không đến được nữa.

Tôi vẫn nên mời anh ăn cơm nhỉ?” Bạch Tinh Đồng nhìn đồng hồ.
Diệp Vô Phong đang định từ chối thì điện thoại của cô vang lên: “Đội trưởng Bạch, mời cô về cục ngay một chuyến, có tình tiết vụ án cần bàn bạc với cô.”

Bạch Tinh Đồng cười khổ: “Được.” Cúp điện thoại xong, cô ta đứng lên: “Thật ngại quá, tôi phải về cục rồi.”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cảnh sát các cô đúng là không biết đâu mà lần.

Cô về đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
“Được.” Lúc Bạch Tinh Đồng chuẩn bị bước chân đi, cô ta lại không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.

Thực sự cô ta rất muốn ôm và hôn tạm biệt Diệp Vô Phong.
Nhưng cuối cùng Bạch Tinh Đồng phải quay người và rời đi dứt khoát.
Diệp Vô Phong biết rõ bây giờ Bạch Nhạn Phỉ và Thư Âm nhất định vẫn còn đang tăng ca nên anh ngược lại lại trở nên nhàn rỗi.

Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, anh đột nhiên xác nhận được một suy nghĩ trước đây: Có người đang chú ý đến mình!
Càng cảm nhận rõ ràng điều này, Diệp Vô Phong lại càng không muốn đi nữa.

Anh thêm một ly cà phê nữa và ngồi xuống từ từ uống.
Sống thời gian dài trong những hoàn cảnh nguy hiểm khiến anh trở nên cảnh giác, anh không dám ngồi trước cửa sổ nữa mà tự nhiên co lại ngồi về phía sau cửa sổ.

Đương nhiên anh không nhìn thấy người ở bên ngoài đang chú ý đến mình nhưng một thanh niên mặc áo lông màu xanh xanh đỏ đỏ, bên cạnh là một người trẻ tuổi thân hình cường tráng, bên trong cơ thể người này hình như ẩn chứa một sức mạnh bùng phát rất ghê gớm; hai người này chốc chốc lại đến gần chỗ của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhìn bằng khóe mắt cũng có thể nhìn ra làn da của hai người này rất đen.


Là kiểu do phơi nắng mà đen chứ không phải là kiểu của người da đen thuần chủng.
“Hừ.” Diệp Vô Phong bưng ly cà phê lên, anh hơi ngẩng đầu, nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của hai thanh niên trẻ tuổi kia.
Thanh niên mặc áo lông hoa hoét râu ria xồm xoàm, ngồi thẳng xuống trước mặt Diệp Vô Phong.

Những ngón tay ở bàn tay bên trái gần như đeo kín nhẫn và giá của mỗi chiếc nhẫn này cũng không phải là rẻ.
“Diệp Vô Phong?” Thanh niên mặc áo hoa lông vũ lên tiếng, Diệp Vô Phong lập tức nhận ra: “Người nước ngoài?”
Nhưng nụ cười mỉm của Diệp Vô Phong vẫn không hề thay đổi, anh chậm rãi gật đầu: “Anh là? Hồ Trọng?”
Lúc đó người thanh niên toàn thân ẩn chứa sức mạnh bùng phát kia nghe thấy Diệp Vô Phong gọi thẳng tên của Hồ Trọng, trong mắt hiện lên vẻ âm u.

Anh ta lấy một chiếc hộp xì gà tinh xảo ra và bật tách ra một tiếng, ánh vàng lấp lánh.
Không ngờ chiếc hộp xì gà này làm bằng vàng ròng.

Bên trên còn khảm cả kim cương! Có thể thấy sự xa xỉ của những người này đã đạt tới tận cùng.

||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Tách! Người thanh niên ngập tràn sức mạnh bạo phát quanh người kia hơi cúi lưng xuống để châm xì gà cho Hồ Trọng.

Hồ Trọng hút một hơi ngon lành rồi từ từ nhả khói ra, ông ta cười: “Được lắm! Diệp Vô Phong, quả nhiên là không sai!”
Diệp Vô Phong cảm nhận được sự thù địch của thanh niên ngập tràn sức mạnh bạo phát kia nên anh bắt đầu âm thầm chú ý đến khả năng võ thuật của anh ta để lộ ra trong lúc hành động.
Anh lập tức đưa ra được kết luận, người này nhất định là một cao thủ đã tập luyện Muay Thái lâu năm.

Nếu ở Trung Hoa, cao thủ ở cảnh giới tông sư cũng rất khó đánh thắng được một quyền thủ Muay Thái mình đồng da sắt như thế này.
Hơn nữa người này còn cài bên hông dao và súng ngắn.

Mặc dù anh ta cố tình che giấu nhưng làm sao có thể qua được mắt của Diệp Vô Phong?
“Hồ Trọng, chúng ta hình như không quen biết nhau? Cũng chưa từng gặp gỡ gì nhau?” Diệp Vô Phong nhấp một ngụm cà phê, anh hơi cau mày, không biết là đang chê cà phê không ngon, hay đang khó chịu việc Hồ Trọng nhả khói ra.
“Ha ha, Diệp Vô Phong, cần gì phải tránh người từ cả ngàn dặm như vậy? Tôi có thể nhìn ra Phụng Thiên trong tương lai sẽ là thiên hạ của cậu.

Vậy nên tôi tìm cậu là để bàn chuyện hợp tác.” Hồ Trọng nhìn Diệp Vô Phong chằm chằm và đầy khí thế: “Tôi nghĩ, Diệp Vô Phong cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ không từ chối hợp tác với tôi.

Theo cách nói của người Trung Hoa các anh thì ai lại sợ tiền cắn tay chứ?”
Diệp Vô Phong từ chối trả lời, anh im lặng rồi nói: “Anh Hồ Trọng, từ trước đến giờ anh vẫn hợp tác với Âu Dương Lôi đúng không?”
Hồ Trọng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lần này Âu Dương Lôi không chạy đủ tiền mặt, tôi quá thất vọng về ông ta.”
“Ông ta không chạy đủ tiền mặt? Ha ha, thật ra trong chốc lát tôi cũng không chạy được bao nhiêu tiền.

Hơn nữa, anh Hồ Trọng, con người tôi có một điểm đặc biệt, đó là không dây vào ma túy.” Diệp Vô Phong từ từ đặt ly cà phê của mình xuống.
“Sao? Anh đang đùa tôi à?” Sắc mặt của Hồ Trọng trầm xuống, gã quyền thủ Muay Thái bên cạnh anh ta siết chặt hai tay, anh ta nhìn Diệp Vô Phong đầy tức giận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho anh một đấm.
“Làm sao tôi dám đùa với anh Hồ Trọng chứ? Tôi chỉ đang nói lại một sự thật thôi.


Tôi đã nói rồi, chúng ta chưa từng gặp gỡ nhau.

Hơn nữa việc anh vào Phụng Thiên hình như có khiến cảnh sát chú ý.

Bên Trung Hoa này quản lý rất nghiêm về chuyện ma túy nên anh Hồ Trọng, việc anh có trở lại được Tam giác vàng hay không vẫn còn là một vấn đề đấy và tôi chắc chắn không hợp tác với anh.”
Những gì Diệp Vô Phong nói đều vô cùng thấu tình đạt lý nhưng những lời này của anh chỉ khi anh là Tư lệnh Long Môn nói ra thì Hồ Trọng mới nghe lọt tai.
Còn hiện giờ Hồ Trọng chỉ coi anh là một tên giang hồ nhỏ ở Phụng Thiên thì anh ta làm sao có thể nghe được lọt tai?
Hồ Trọng gõ nhẹ ngón tay trên bàn: “Diệp Vô Phong, thứ cậu vừa từ chối là một khoản tiền lên đến cả trăm triệu, hơn nữa còn là một nguồn tiền liên tục, không bao giờ hết.

Đã là xã hội đen mà không dây vào ma túy thì cậu kiếm tiền kiểu gì?”
Diệp Vô Phong vẫn lắc đầu: “Tôi tự có cách kiếm tiền của tôi.”
“Sao?” Gã quyền thủ Muay Thái kia thấy Diệp Vô Phong từ chối, anh ta lập tức trừng mắt lên, nhìn anh chằm chằm hung tợn, bày ra bộ dạng “tao không thể tha được cho mày”.
Diệp Vô Phong là Long Môn Tư lệnh, năm đó anh phải đối mặt với Hồ Bá và đàn em nhưng vẫn điềm nhiên không có gì nên càng chẳng thèm quan tâm đến sự uy hiếp của gã quyền thủ Muay Thái này: “Anh Hồ Trọng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.

Tôi lo sợ ở lâu cùng anh một chỗ sẽ dẫn cảnh sát tới.

Nếu cảnh sát giết nhầm phải tôi thì không phải là oan uổng lắm sao?”
Nói xong, Diệp Vô Phong đứng lên, anh đi lướt qua người gã quyền thủ Muay Thái kia nhưng không thèm nhìn anh ta một cái mà cứ thế đi thẳng ra bên ngoài quán cà phê..

Bình Luận (0)
Comment