Thần Cấp Ở Rể

Chương 661

Chương 661:

“Tôi muốn cô giúp tôi một việc, không phải cô là cảnh sát sao? Tối nay có người muốn ra tay với chủ tịch Phong của xí nghiệp Thượng Đạt, tôi muốn cô hỗ trợ bảo vệ.” Diệp Vô Phong mỉm cười.

A Mịch trợn to hai mắt: “Hiện tại tôi là đặc vụ ngầm đấy, anh cũng biết thân phận của tôi không thể bị bại lộ mài”

Diệp Vô Phong nói: “Đêm nay cô giúp tôi, tôi có thể giúp cô tìm chứng cứ cho vụ án mà cô muốn điều tra.”

Sau một hồi suy nghĩ, A Mịch đồng ý: “Được rồi, thành giao.”

Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Là người nhà họ Nguyên muốn ra tay. Cô có sợ đắc tội nhà họ Nguyên không?”

A Mịch mạnh mẽ xua tay: “Nhà họ Nguyên cái gì chứ, nghề nghiệp của tôi là cảnh sát, ai phạm tội thì phải bị bắt, còn nhà họ Nguyên thì làm sao chứ? Chẳng lẽ có thể ăn thịt tôi sao?”

Diệp Vô Phong giơ ngón tay cái lên.

Chắc chắn chỉ có những người không biết sợ là gì mới dám làm cái kiểu bất chấp cái chết này.

Nếu là người khác, ước chừng chuyện này sẽ được giải quyết theo đường vòng, thay vì định va chạm trực diện với nhà họ Nguyên như A Mịch.

Phong Tử Nghĩa biết hiện tại mình không có cách nào thuyết phục được con gái nên chỉ có thể thở dài, ngồi xuống, bắt đầu pha trà cho mọi người.

Nếu đã không đi thì đương nhiên họ sẽ không cần vội vàng nữa.

Phục vụ trà cho mọi người trước, Phong Tử Nghĩa nói: “Ước.

chừng đến nửa đêm bên kia sẽ tấn công chúng ta, nhưng chúng ta không biết ai sẽ dẫn đầu ra tay.”

Diệp Vô Phong hờ hững nhún vai: “Mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần bọn họ dám tới, tôi sẽ khiến bọn họ không chịu nổi.”

Nửa đêm, Phong Lệ Na mệt mỏi ngủ thiếp đi trên ghế sô pha dựa vào Bạch Nhạn Phi, Bạch Nhạn Phi nhìn xung quanh rất cảnh giác, cô ấy biết Phong Lệ Na thực sự rất mệt, mặc dù cô ta trông đã hồi phục tinh thần, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn đang âm ỉ nỗi buồn không ai hiểu thấu được.

Phong Tử Nghĩa chỉ pha trà một cách bình tĩnh, trong phòng khách cũng không có nhiều tiếng ồn ào.

A Mịch lại đang ngủ với tư thế ngửa đầu.

Diệp Vô Phong thực sự bất lực với người phụ nữ này, cô ấy học ở đâu ra một thói quen và tính cách dễ thương như vậy chứ?

Ẩm!

Đúng lúc này, một tiếng động lớn truyền đến, cả người đang ngủ say đều bị đánh thức, Phong Tử Nghĩa nhìn anh nói: “Tới rồi.”

Diệp Vô Phong gật đầu, tóm lấy A Mịch vẫn còn đang bối rối bước ra ngoài.

Bạch Nhạn Nhi ôm lấy Phong Lệ Na, an ủi: “Chúng ta sẽ không đi ra ngoài, Diệp Vô Phong sẽ lo liệu mọi chuyện.”

Bước ra khỏi đại sảnh, đi tới sân nhà của biệt thự liền nhìn thấy một chiếc xe thùng húc đổ cửa chính, một đoàn người đi vào trong sân.

Dẫn đầu là Nguyên Đạt Tiêu.

Vào lúc này, Nguyên Đạt Tiêu nhìn trái nhìn phải, như thể anh ta đang chiêm ngưỡng cái sân này vậy.

“Không tệ, nhưng còn thiếu một số đồ cổ và tượng đá, nếu không thì cái sân này hoàn mỹ rồi” Nguyên Đạt Tiêu không vội vàng chút nào.

Khi nhận nhiệm vụ trói một nhà Phong Tử Nghĩa ở đây, anh †a rất tò mò vì sao đám người Phong Tử Nghĩa còn chưa rời khỏi Liêu Tây.

Phải biết rằng bọn họ đều đã sẵn sàng đi đến các tỉnh khác để bắt một nhà Phong Tử Nghĩa lại rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Vô Phong và A Mịch đứng ở trong sân, Nguyên Đạt Tiêu lập tức sửng sốt, chỉ vào Diệp Vô Phong: “Mày! Tại sao mày lại ở chỗ này?”

Bình Luận (0)
Comment