Dịch giả: Thần Thiên
Mấy kẻ tù phạm liều mạng này phi thường hung hãn, dưới tình huống nhân số chiếm ưu thế, đệ tử hai nhà Cao Vương tử thương nặng nề.
"Phương Viêm, chúng ta nên làm gì, Cao Tiến cùng Vương Sở căn bản không phải là đối thủ của mấy kẻ liều mạng này." Thân ở trong vòng vây, thấy đệ tử hai nhà Cao Vương tổn thất nặng nề, Phó Khinh Huyên không khỏi nhíu mày.
"Khi phòng ngự của hai nhà Cao Vương vừa vỡ, các ngươi phải nghĩ biện pháp phá vòng vây thoát khốn." Phương Viêm cau mày, hắn vạn lần không ngờ những đệ tử của hai nhà Cao Vương tự nhận là đệ tử tinh anh lại không chịu được một đòn như thế.
"Vậy còn ngươi?" Phó Khinh Huyên cau mày.
"Ta ư, đương nhiên là yểm hộ cho các ngươi thoát vây vì các ngươi mà đoạn hậu!" Phương Viêm nghe vậy cười nói.
Bọn tù phạm liều mạng vẫn không có công kích ba người Phương Viêm, Phương Viêm thì lại thừa dịp này bắt đầu âm thầm tích trữ thực lực, chờ mấy tên tù phạm liều mạng kia giết tới, hắn có thể yểm hộ Phó Khinh Huyên cùng Phương Thanh thoát vây rồi.
"Nha nha... Ngươi tiểu vương bát đản này trốn ở trong đám người làm gì, có bản lĩnh đến cùng gia gia nhà ngươi đại chiến ba trăm hiệp." Canh Đại Ngưu bị đệ tử hai nhà Cao Vương ngăn lại, không thể gây sự với Phương Viêm nên tức giận kêu lên nha nha quái dị.
"Các ngươi đám rác rưởi này, cút ngay cho đại gia ta, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân."
"Cao Huy, ngươi tránh ra, đừng cản cái tên này, để hắn đi gây sự với Phương Viêm đi. Cõi đời này sao lại có chuyện dễ dàng như vậy, muốn để chúng ta bảo vệ con cháu phương gia, bọn họ muốn tới cứ để họ tới, sao có thể để hắn ở bên trong xem trò vui." Canh Đại Ngưu gào thét liên tục, Cao Tiến hướng về phía Cao Huy đang ngăn lại Canh Đại Ngưu trầm giọng nói.
"Cao Tiến huynh, việc này e sợ là không ổn đâu, nếu như gia hỏa này lợi dụng ta nội bộ lục đục mà quay lại đánh , trận thế này của chúng ta chẳng mấy chốc sẽ tan rã."Vương Sở ở bên cạnh nghe vậy không khỏi cau mày nói.
"Ha ha... Lão cẩu ngươi kêu to gào nhỏ cái gì, có bản lĩnh ngươi liền đến cắn tiểu gia a, chỉ nói không làm, ngươi sinh nhi tử sẽ là một gia hoả không có hậu môn." Phương Viêm ở một bên thấy Canh Đại Ngưu không ngừng kêu gào, mà đệ tử Cao gia thì lại liều mạng chặn lại đối phương, nhất thời không khỏi ha ha cười nói, mặt đầy vui vẻ.
"A... Thằng con hoang, ta Canh Đại Ngưu ngày hôm nay không đem ngươi chém thành muôn mảnh liền không gọi người." Canh Đại Ngưu hét lên giận dữ không ngừng, hai con mắt dường như có thể phun ra lửa. Nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ khắc này Phương Viêm nhất định đã bị tên này giết mấy chục lần.
"Các huynh đệ, đến vài người chặn đường làm thịt mấy thằng con hoang này, ta đi làm thịt tên tiểu tặc ghê tởm này."
Theo tiếng hét giận dữ của Canh Đại Ngưu vừa dứt, nhất thời có hai tên tù phạm mặt mày dữ tợn nhào tới Cao Huy.
Nguyên bản Cao Huy còn có kiêng dè, giờ khắc này lại thấy tới thêm hai tên tù phạm Bạo Khí Cảnh nữa, căn bản là không dám cùng tranh đấu, bản thân lách sang bên cạnh, mở ra một lỗ thủng để cho bọn hắn tới đối phó Phương Viêm.
"Hừ, một tên tiểu tử không biết cân nhắc, vừa nãy bảo ngươi cút ngươi còn không lăn, hiện tại ngươi vẫn là chết đi cho đại gia." Canh Đại Ngưu bị Cao Huy ngăn cản, giờ khắc này đã một bụng đầy lửa giận, Cao Huy lùi lại, hắn nào có buông tha cho đối phương, lạnh lùng nói một tiếng, một đao chém tới hướng hắn, xong liền bay lên một cước đem đá bay, lúc này mới giết tới hướng tới Phương Viêm.
"Cơ hội tới, chính là lúc này, ta yểm hộ các ngươi phá vòng vây." Nhìn đệ tử Cao gia mở ra một đường thả tặc nhân đi vào, Phương Viêm híp mắt lại, hướng Phó Khinh Huyên cùng Phương Thanh nói một tiếng, xong bắt đầu chặn lại đám người Canh Đại Ngưu đang vọt tới.
"Băng Sơn!"
Phương Viêm quát to một tiếng, đánh tới một đòn Băng Sơn , phối hợp với Phượng Hoàng cổ kiếm của Phó Khinh Huyên, chỉ là một đòn liền đem Canh Đại Ngưu đánh bay.
"Oa oa... Tiểu súc sinh, ngươi dĩ nhiên tổn thương ta, ta muốn xé xác ngươi." Canh Đại Ngưu là tu sĩ Bạo Khí Cảnh tầng bốn, bởi vì coi thường Phương Viêm, nên bị Phượng Hoàng cổ kiếm của Phó Khinh Huyên cùng Phương Viêm tổn thương, nhất thời oa oa hú lên quái dị, hướng về Phương Viêm đập tới.
"Nhanh, hai người các ngươi nhanh phá vòng vây, ta đến ngăn cản hắn." Ba người Phương Viêm lao ra vòng vây của hai nhà Cao Vương nhất thời liền hướng Phó Khinh Huyên cùng Phương Thanh hét lớn một tiếng.
Lúc này không đi còn chờ khi nào, địch mạnh ta yếu, trước hết phá vòng vây, sau đó hãy từ từ nghĩ biện pháp đả kích đối phương.
Phó Khinh Huyên cùng Phương Thanh đáp nhẹ một tiếng, tiếp theo liền nhảy ra vòng chiến, hướng về sương mù dày đặc bốn phía phóng đi. Chỉ cần chạy ra cách xa mấy dặm, không bị người nhận biết được phương vị , bọn họ coi như đã an toàn.
Hoàn cảnh trong Hồ Lô Cốc không được tốt, bốn phía sương mù dày tràn ngập, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, cho nên những đệ tử tham gia khảo hạch lại có thêm một tầng tự vệ. Chỉ cần đối phương không nhận biết được vị trí, như vậy bọn họ cũng đã an toàn.
Chính bởi vì có sự tồn tại của sương mù dày đặc, mới có thể ở xung quanh đánh phục kích, không phải vậy thì làm sao săn giết được mấy kẻ liều mạng này chứ.
"Tiểu nương bì, sao lại trốn ở đó, vẫn là lưu lại cho các đại gia đi, đến lúc đó bảo đảm ngươi có thể thoải mái."
"Tiểu nương tử, vẫn nên ở lại đây với ca ca đi, đến lúc đó ca ca nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi." ..
Mắt thấy Phó Khinh Huyên cùng Phương Thanh lao ra vòng vây phong toả, mấy tên tù phạm này đã lâu không chọc ghẹo nữ nhân, liền hướng Phó Khinh Huyên rêu rao chọc ghẹo muốn vây công nàng. Mấy tên đệ tử thí luyện ở đây ai cũng có thể từ bỏ, nhưng chỉ có riêng hai người lại không thể bỏ qua.
Có câu nói, bên hoa chết dưới ánh trăng, thành quỷ cũng **, có thể cùng Phó Khinh Huyên, Vương Yên Nhiên mỹ nữ tuyệt sắc bực này hoan hỉ một đêm, chính là để bọn họ lập tức đi chết bọn họ đều nguyện ý.
Nơi đây có chừng ba mươi tên tù phạm liều mạng, riêng ở chỗ Phó Khinh Huyên cùng Vương Yên Nhiên đã chiếm hơn nửa số người, cũng chỉ vì mục đích muốn bắt sống hai người.
"Muốn chết." Thấy ánh mắt đầy dâm tà của mấy tên tù phạm liều mạng, sát ý trong mắt Phương Viêm bộc phát. Không lo được nhiều như vậy, nếu để cho Phó Khinh Huyên rơi vào tay mấy kẻ liều mạng này, tuyệt đối so với chết còn muốn thảm hơn.
"A! Tiểu súc sinh, ngươi lại dám giết huynh đệ ta, ta muốn ngươi chết." Phương Viêm tung ra một chiêu Huyễn Ảnh Kiếm, lấy thế lôi đình một đòn chém giết một tên tù phạm trong đám người, vài tên tù phạm liều mạng không nhịn được ngửa mặt lên trời hét giận dữ, bởi vì nhất thời bất cẩn, dĩ nhiên lại tổn thất một huynh đệ..
"Đinh, chúc mừng kí chủ vượt cấp giết địch thành công, đạt được ba mươi điểm tích luỹ." Thanh âm hệ thống âm thông báo vang lên trong đầu Phương Viêm, Phương Viêm thì lại không lo được nhiều không tiếp tục đánh thương kẻ địch, mà hướng Phó Khinh Huyên hô to một tiếng.
"Nhanh, chạy mau, trốn càng xa càng tốt, ta sẽ đoạn hậu cho các ngươi."
Tiếng hét của Phương Viêm vừa dứt, Phương Viêm liền đẩy ra một chưởng, đẩy Phó Khinh Huyên ra ngoài.
"Phương Viêm, ngươi bảo trọng, nếu như ngươi chết rồi, ta quyết không sống một mình." Bị một chưởng của Phương Viêm đẩy ra ngoài, Phó Khinh Huyên hai con mắt rưng rưng, duyên dáng gọi to một tiếng, quay đầu bước đi. Nếu như nàng lựa chọn tiếp tục lưu lại, Phương Viêm sẽ vì nàng làm tất cả việc này sẽ bất lợi cho hắn, nàng không thể không rời đi, nàng an toàn, Phương Viêm cũng sẽ an toàn.
"Tiểu tử, ngươi rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng lại làm hỏng chuyện tốt của đại gia ngươi rồi, ngươi ngày hôm nay phải chết." Hách lão đại thấy Phó Khinh Huyên trốn vào trong rừng cây dày đặc sương mù, nhất thời cười lạnh một tiếng một quyền đánh tới Phương Viêm.
"Nhanh, mấy người đuổi theo cho ta, ngày hôm nay bất luận có chuyện gì cũng không thể bỏ qua tiểu mỹ nhân tuyệt sắc này được."
"Hừ, muốn đuổi theo, phải hỏi qua kiếm trong tay của ta có đáp ứng hay không." Phương Viêm đánh ra một cái Băng Sơn Quyền hoá giải sát chiêu của đối phương, rút kiếm liền đâm, dưới chân bước tiến sinh ra gió, từng đạo từng đạo Kiếm Ảnh hư thực chặn lại tất cả đường đi của mọi người.
"Tiểu tử, nếu ngươi cố ý muốn chết, như vậy ta ngày hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi." Hách lão đại thấy con đường phía trước bị ngăn cản, không thể tiếp tục truy kích, hoặc là vòng qua bên người Phương Viêm, hoặc là giết chết hắn, hai con đường, bất luận một cái nào cũng phải tiêu hao không ít thời gian, Hách lão đại cuối cùng vẫn là lựa chọn chính diện đánh giết Phương Viêm, như vậy lại có thể tiết tiết kiệm thời gian, có thể đả kích kẻ địch.