Thần Chủ Ở Rể

Chương 1197

CHƯƠNG 1197

Vương Bác Thần quay đầu gầm lên với Dạ Anh Thư, vốn đã không thể giải thích, Dạ Anh Thư rõ ràng đang cố ý làm loạn.

Người phụ nữ này thật sự ác độc!

Triệu Thanh Hà tự giễu nói: “Phải, là tôi quá ích kỷ. Tối vốn cũng không xứng với anh, anh là ai, thần chủ, tôi chỉ là một cô gái của gia đình bình thường.”

Vương Bác Thần chợt sững người: “Thanh Hà, em, em biết sao?”

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Ở trong đám cưới đó tôi đã đoán được rồi, anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc à? Tôi cũng đúng thật là kẻ ngốc, biết rõ mình không xứng với anh, còn không ngừng thuyết phục bản thân, tin lời anh lừa tôi, còn muốn giả bộ không biết thân phận thật sự của anh, giúp anh che giấu thân phận… ha ha, Vương Bác Thần, anh không phải sợ tôi sau khi biết thân phận của anh thì liên lụy anh hay sao? nhà họ Triệu là đáng đời, tôi nhận, bọn họ tự tìm chết, bị diệt môn cũng là đáng đời.”

“Nhưng nhà họ Trần thì sao? Anh cố ý che giấu thân phận là vì cái gì? Nếu anh không che giấu thân phận, nhà họ Trần sẽ xảy ra thảm biến như vậy hay sao? Vương Bác Thần, anh thật ích kỷ, anh thật sự rất ích kỷ.”

Sắc mặt Vương Bác Thần tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.

Anh không ngờ, Thanh Hà mà anh yêu lại nghĩ anh như vậy.

Anh càng không ngờ, ở trong mắt của Thanh Hà, anh là một người như thế.

“Chị Thanh Hà…”

Lam Tầm kéo cánh tay của Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà lại không quan tâm: “Kéo chị làm gì? Lẽ nào chị nói sai sao?”

Trần Tiểu Băng mặt mày lo lắng, không biết phải khuyên Triệu Thanh Hà như nào.

“Anh ở trong mắt em là tiểu nhân ích kỷ tư lợi sao?”

Vương Bác Thần vô cùng đau lòng, chỉ cảm thấy lồ ng ngực lún xuống, trái tim giống như vặn lại.

Lời của Triệu Thanh Hà giống như từng nhát dao sắc nhọn đâm vào trong tim của Vương Bác Thần.

“Sao hả, tôi nói sai ư? Vương Bác Thần, anh cũng không nghĩ xem lúc đầu anh là thứ gì, là tôi cứu anh. Vì anh, tôi chịu bao nhiêu sỉ nhục? Tôi gánh chịu bao nhiêu ấm ức? Mà anh thì sao? Anh lại làm cái gì? Anh mở mồm là nói muốn bù đắp cho tôi, nhưng lần đó không phải là tôi bị sỉ nhục hay sao?”

Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vương Bác Thần, anh bày ra dáng vẻ đáng thương cho ai xem? Anh cho rằng khiến sự nghiệp của tôi có khởi sắc, chính là bù đắp cho tôi ư? Tôi phải tha thứ cho anh hay sao? Dựa vào đâu chứ Vương Bác Thần, tôi dựa vào đâu phải tha thứ cho anh! Anh là cái thá gì mà tôi phải tha thứ cho anh. Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết đó của anh, tôi nhìn mà kinh tởm muốn nôn.”

“Vương Bác Thần, tôi chẳng qua chỉ đang lợi dụng anh để lấy được thứ nên thuộc về tôi, nếu không anh cho rằng tôi giả bộ tha thứ cho anh là vì cái gì? Anh yêu ai ở bên ai, tôi hoàn toàn không quan tâm.”

Lời của Triệu Thanh Hà không chỉ khiến trái tim Vương Bác Thần như dao cắt, còn doạ Lam Tầm giật mình.

Triệu Thanh Hà nói xong, không thèm quay đầu mà rời đi, Lam Tầm vội vàng đi theo.

Trần Tiểu Băng không biết phải nói gì, vội vàng nói: “Anh Vương, anh, anh không sao chứ?”

“Cô đi đi, tôi không sao.”

Bình Luận (0)
Comment