Thần Chủ Ở Rể

Chương 1218

CHƯƠNG 1218

Chỉ là không biết những ảo ảnh mà anh nhìn thấy vừa rồi có phải là tình hình thật của tháp Trấn Ma hay không.

“Chỉ hai chữ “Trấn Ma” ở ngoài tháp đã lợi hại như vậy, tình hình trong tháp e là càng nguy hiểm hơn, vẫn là đừng đi vào.”

Tuy tiếc nuối nhưng cũng chỉ thể tạm thời từ bỏ.

Mà vào lúc này, bóng dáng của một ông lão, trên người khoác một chiếc đạo bào có tiên thiên bát quái đồ, hai màu trắng đen hình thành hai con cá âm dương.

“Nhóc con, cậu là ai? Vậy mà có thể sống đi ra khỏi huyễn cảnh của tôi.”

Vương Bác Thần lập tức sửng sốt, nắm chặt đoạn mâu, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, lạnh lùng hỏi: “Ông lại là ai?”

Ông lão khịt mũi, kinh ngạc nói: “Cậu vậy mà có thần huyết?”

Ông lão lại mờ mịt tự nói với chính mình: “Thần huyết thật quen thuộc, rốt cuộc là của ai? Haizz, thời gian quá lâu rồi, trí nhớ của mình cũng không đầy đủ, mình đã không nhớ ra rồi.”

“Ồ, tôi là Tháp linh của tháp Trấn Ma, cậu có thể gọi tôi là ông Tháp, tuổi của tôi làm tổ tông của ông nội của ông nội của ông nội cậu cũng đủ.”

Tháp linh của tháp Trấn Ma?

Tòa tháp này lại sinh ra Tháp linh?

Đây rốt cuộc là do ai xây dựng.

Chỉ có thần khí thật sự mới sinh ra linh tính, cực kỳ lâu mới hình thành sinh linh.

Trái tim của Vương Bác Thần rung lên, vẫn không dám buông lỏng.

Vừa rồi anh suýt nữa chết ở trong huyễn cảnh của Tháp linh.

Thấy dáng vẻ cảnh giác của Vương Bác Thần, Tháp linh xua tay nói: “Đừng lo lắng, cậu có thể sống sót ra khỏi huyễn cảnh của ông Tháp tôi, chứng tỏ cậu có duyên, tôi sẽ không ra tay với cậu nữa. Ừ, chủ yếu vẫn là vì trong cơ thể cậu có thần huyết tôi quen thuộc, đây là duyên phận.”

Vương Bác Thần cuối cùng cũng biết huyễn cảnh vừa rồi biến mất, thì ra là do dị huyết trong cơ thể anh khiến Tháp linh không ra tay nữa.

Thấy đối phương không có ý định ra tay nữa, Vương Bác Thần bèn thử giao lưu.

Với thực lực của đối phương, muốn giết chết anh thật sự dễ như trở bàn tay.

Chỉ một huyễn cảnh thì suýt nữa khiến anh chết ở trong, nếu Tháp linh này thật sự ra tay, anh e là ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

“Thủ đoạn phong bế của tháp Trấn Ma này rõ ràng là thủ đoạn của đạo gia nước R, tại sao lại xuất hiện ở trong Phật Quốc?”

Tháp linh lắc đầu: “Không nhớ nữa, tôi thiếu hụt rất lớn, bây giờ chỉ có ba tầng, sáu tầng còn lại chỉ là tôi huyễn hóa ra. Tôi chỉ nhớ ở trong một trận đại chiến, tôi bị người ta đánh tan, trở thành dáng vẻ như bây giờ.”

Đại chiến?

Trong USB mà Dạ Anh Thư cho, có nhắc tới chiến trường chư thần, lẽ nào cái nó nói là cuộc chiến chư thần sao?

Vương Bác Thần vội hỏi: “Đại chiến gì?”

Tháp linh mất kiên nhẫn nói: “Đã nói với cậu là không nhớ rồi, con người cậu không có não à? Ngay cả ông Tháp cũng không gọi, còn muốn moi tin, không có đạo đức.”

Vương Bác Thần thầm mắng trong lòng, những tên già này ra ngoài thì ai cũng muốn làm ông nội.

Trước là lão quái vật Cổ Nhật Long của nhà họ Cổ, sau đó là lão soái Khương Lạc Trần, bây giờ lại có thêm một Tháp linh không biết tốt hay xấu, ai ai cũng muốn làm ông nội của anh.

Mẹ kiếp, các người thiếu cháu trai vậy à?

Tưởng tôi không nóng tính à?

Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Bác Thần lại cười nói: “Ông Tháp, ông nhớ cái gì thì nói thử cho tôi đi?”

Tháp linh lườm anh, nói: “Sao hả, muốn moi tin tôi à? Vô dụng, khi tôi tỉnh lại thì đã ở đây rồi, chỉ nhớ tôi là bị người ta đánh tan, những cái khác thì không nhớ. Có lẽ đợi cậu sau này tìm đủ bộ phận khác của tôi, tôi có thể nhớ lại một vài chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment