Thần Chủ Ở Rể

Chương 1231

CHƯƠNG 1231

Vương Bác Thần châm một điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh. Nhớ đến những lời mà thầy đã nói ở Kim Lăng, anh không biết mình nên chọn như thế nào.

Lần đầu tiên anh phát hiện ra, lựa chọn hóa ra lại là một chuyện rất khó khăn.

“Anh Vương.”

Vương Bác Thần nghe thấy, nhìn sang, người gọi anh là lão Ngũ, không ngờ mình lại bất giác đi đến chỗ Tân Thành.

Đã hơn nửa năm trôi qua, Tân Thành bắt đầu hiện lên nét khái quát rồi.

Lão Ngũ chạy bước nhỏ đến, lấy ra một điếu hắc long châu, thận trọng hỏi: “Anh Vương? Hút một điếu?”

Nhìn thấy Vương Bác Thần nhận lấy điếu thuốc lão Ngũ vội vàng tay phải ấn bật lửa, tay trái đưa ra chắn gió để châm lên.

Nhưng lại khiến lão Ngũ vô cùng kích động, lần trước thần chủ hút thuốc của mình, nhưng là mấy tháng trước rồi, tiếc là điếu hắc lan châu kia thần chủ mới hút được có một hơi đã gặp Triệu tổng, anh ta còn nhặt lên cất vào trong hộp thuốc, đến bây giờ vẫn để ở trong hộp thuốc.

Lão Ngũ cảm thấy đó là sự may mắn của mình, phải bảo vệ cả đời, tương lai cũng có thể chém gió với người khác, đó là điếu thuốc mà thần chủ đã từng hút.

Vương Bác Thần tùy tiện ngồi xổm bên đường, hỏi: “Lão Ngũ, khoảng thời gian này sống thế nào? Công trình vẫn thuận lợi chứ?”

Lão Ngũ vò đầu, cười hì hì: “Thuận lợi, từ khi gặp anh và Triệu tổng, xem như vận may của tôi đã đến, hoàn toàn lật người.

Lúc trước sau khi tôi gặp xui xẻo, những người thân thích kia không có ai coi trọng tôi. Lúc đó tôi sợ nhất là đến Tết, lúc đi chúc tết mọi người, ai cũng đến chế giễu mấy câu, vô cùng khó chịu.

“Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ hận không thể xem tôi như tổ tông. Anh Vương, anh nói xem tại sao người này lại hèn hạ như vậy, anh đối xử tốt với anh ta, anh ta chưa chắc đã nhớ, nhưng sau khi anh sa sút tất cả đều thành kẻ thù.”

Vương Bác Thần cười, anh có thể hiểu được tâm trạng của Lão Ngũ.

Lão Ngũ cảm khái nói: “Con người không thể nghèo, không thể sa sút. Lúc anh sa sút, bên cạnh toàn là người xấu, mắng anh, chế giễu anh, tâm trạng không tốt lại đến đạp cho anh một phát, loại người nào cũng có, anh không thể tưởng tượng được con người sao có thể xấu xa như vậy, không có chuyện gì đều muốn phỉ nhổ nước bọt lên người bạn.

“Nhưng sau khi phát tài, đột nhiên phát hiện, những người xấu xa bên cạnh đã không còn nữa, tất cả đều biến thành người tốt. Người này gọi anh là tổng giám đốc gì đó, người kia gọi anh là ông chủ, còn có người gọi anh là thầy, tôi lại cảm thấy kỳ quái, tôi là một người kém văn hóa, một tên tá điền, cũng chính là đồ nhà quê ở trong mắt những người khác, sao có thể trở thành thầy được? Điều quan trọng rõ ràng là tôi sai, bọn họ vẫn nịnh bợ nói tôi đúng, thực sự không thể hiểu được.”

Vương Bác Thần cười nói: “Lòng người không chịu được khảo nghiệm, lúc lên lúc xuống, lúc nhìn rõ được phẩm chất của một con người, cũng có thể nhìn rõ diện mạo của người khác. Dù sao cũng là người phàm trần, người thanh cao thật sự rất ít. Một người cả một đời có thể kết bạn được một hai người không chê ông nghèo, không ngưỡng mộ ông giàu có, thật sự xem ông là bạn, xem như là một điều may mắn.

Lão Ngũ hưởng thụ hút một hơi thuốc, cười nói: “Nhưng, vẫn là anh Vương nói chuyện có trình độ, tôi không nói được những lời như thế này.”

Vương Bác Thần cũng không quan tâm sự nịnh bợ chất phác, đơn giản này.

“Trong nhà ông sao rồi?”

Bình Luận (0)
Comment