Thần Chủ Ở Rể

Chương 1599

Chương 1599

Dù cho Lâm Diệp có thể đối phó với lão tổ của nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành, những người còn lại đều do nhà họ Chung đối phó.

Hơn nữa, nhà họ Lâm đã mất đi nguồn tài nguyên trị giá hơn 90 triệu tỷ, nếu Lâm Diệp lấy đi 80% nữa thì còn gì mà húp.

Chung Vũ mỉm cười, nói: ‘Lâm thần y, phân hai tám đối với nhà họ Chung tôi mà nói thì thu không đủ chỉ, không đáng để chúng tôi ra tay với nhà họ Lâm. Đối phó với Lâm Thiên Thành và lão tổ nhà họ Lâm, chúng †ôi cũng ra tay mà, suy cho cùng nhà họ Chung chúng tôi vẫn là chủ lực. Phân năm năm là công bằng nhất cho cả hai bên.”

Vương Bác Thần trực tiếp đứng dậy, cười khẩy nói: “Nếu đã không có thành ý, vậy thì thôi, nhà họ Chung mấy người ăn một mình không phải tốt hơn sao? Muốn thượng vị mà lại không muốn chia tiền.

Làm gì có chuyện tốt như vậy? Các người mời người giỏi hơn đi, mua bán mà không có lời thì ông đây không làm đâu. Bây giờ, là nhà họ Chung các người cầu xin tôi ra tay. Nếu nhà họ Chung các người tự mình giải quyết được, thì còn cần tìm ông làm gì?

“Tôi không phủ nhận nhà họ Chung các ông gánh chịu mạo hiểm, nhưng quan trọng nhất là lão tổ nhà họ Lâm và Lâm Thiên Thành, nói không chừng còn có uy hiếp khác. Cho dù tôi không ra tay với nhà họ Lâm, cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi. Là nhà họ Chung các ông muốn leo cao hơn mà, chứ không phải ông đây.”

Lời nói của Vương Bác Thần khiến ba cha con họ Chung cau mày.

Vấn đề là, họ không thể nào phản bác.

Chuyện này cực kỳ quan trọng đối với nhà họ Chung, nhưng lại không quan trọng đối với vị Lâm thần y này.

Nếu nhà họ Lâm bị diệt, Lâm Diệp sẽ nhận được một số tài nguyên, nhưng nếu nhà họ Lâm không bị tiêu diệt, Lâm Diệp cũng chẳng mất gì.

Nhưng nhà họ Chung thì khác, cách nhanh nhất để nhà họ Chung thượng vị, chính là giãm lên nhà họ Lâm.

Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một để tiêu diệt nhà họ Lâm, một khi bỏ lố, để nhà họ Lâm hồi phục, hoặc các gia tộc khác bắt đầu ra tay, thì nhà họ Chung càng nhận được ít hơn.

Vương Bác Thần khinh thường nói: ‘Lão g là Chung, ông phải suy nghĩ cho rõ ràng, Nhà họ Chung các ông cần ông đây, chứ ông đây đếch cần nhà họ Chung nhé. Nhà h ọ Lâm như thế nào thì có liên quan gì đến tôi?”

Chung Vũ cười ha ha, cáo già nói: Lâm thần y nói không sai. Quả thật, nhà họ Lâm có bị diệt hay không cũng không ảnh h lò h ưởng gì đến Lâm thần y. Tuy nhiên, giữa Chúng ta đã có nền tảng niềm tin, có lần hợp tác đầu tiên này, không phải sẽ có lần thứ hai sao? Thế sự xoay vần, Lâm thần y hẳn cũng hiểu nhỉ? Sức mạnh cá nhân trước biến đổi không có bao nhiêu tác d ụng đâu.”

Vương Bác Thần không đáp, đợi ông ta tỉ ếp tục nói.

Chung Vũ trong lòng thầm chửi rủa, con h ô ly nhỏ này bề ngoài trông có vẻ ngang ngược, nhưng lại rất thông minh.

Ông ta cười cười, đứng dậy đi vài bước, quay đầu dứt khoát nói: “Nếu như Lâm thần y bằng lòng, thì nhà họ Chung tôi sau này sẽ nguyện ý ủng hộ Lâm thần Yhộ”

Vương Bác Thần cười khẩy và nói với vẻ châm biếm: “Tôi chỉ là một thầy thuốc lang thang, ông muốn đầu tư vào tôi à? Lão già, ông làm người không ngay thẳng, muốn tôi làm con chim đầu đàn? Thiên Đình, Thiên Tuyệt và những cổ tộc ẩn thế khác, có ai mà là loại dễ chơi? Bọn họ có ai không kinh doanh hàng trăm ngàn năm rồi? Nhà họ Chung các ông có tư cách gì để nói câu này? Ông đây vẫn còn muốn sống lắm.”

Bình Luận (0)
Comment