Thần Chủ Ở Rể

Chương 163

CHƯƠNG 163

Chị Mai oán độc chỉ vào Vương Bác Thần, mình đã cho anh ta cơ hội, thế mà anh ta còn dám chửi mình thối, đúng là muốn chết mà.

Tiểu Lưu cũng không lập tức ra tay, mà lại hít một hơi thuốc, híp mắt nói: “Này người anh em, ngoan ngoãn nghe lời đi, quỳ xuống liếm giày cho chị Mai thì chuyện này sẽ được bỏ qua, cũng không phải chịu đau.”

Người anh em?

Vương Bác Thần cau mày.

Trên thế giới này, xứng làm anh em của anh chẳng có mấy người.

Một tên lưu manh đầu đường xó chợ cũng dám làm nhục hai chữ anh em?

“Kêu anh Vương xin lỗi hả, các người xứng không?”

Canh Phong cười lạnh: “Anh Vương đến đây ăn lẩu, không phục vụ nổi thì cái nơi chướng khí của các người cũng không cần phải tồn tại đâu.”

Sự hung ác lóe lên trong mắt, Tiểu Lưu nhìn chằm chằm vào Canh Phong rồi nói: “Các người đến đây để gây chuyện?”

Canh Phong lắc đầu: “Anh Vương đến đây để ăn lẩu.”

“Mẹ nó!”

Tiểu Lưu ném tàn thuốc ở trong tay xuống đất, nâng chân lên đá vào cổ họng của Canh Phong.

Canh Phong hơi nghiêng người, tay phải liền nện lên trên đùi Tiểu Lưu.

Răng rắc.

Có âm thanh xương cốt bị gãy vang lên.

“A…”

Tiểu Lưu kêu thảm một tiếng, ngã ở dưới đất, ôm cái chân gãy lăn lộn.

Má…

Đám đàn em còn lại tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không biết làm như thế nào mới tốt.

Đại ca đã bị người ta đánh trong máy giây, mình xông lên thì chính là tặng đầu người rồi.

“Các người, rốt cuộc các người là ai?”

Chị Mai không uổng công là người đi theo bên cạnh Trần Thiên Minh, gặp phải tình huống này, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn phách lối: “Mắt chó các người mù rồi à, không biết đây là địa bàn của ai, dám đến đây gây chuyện. Phế bọn họ đi, đừng làm kinh động đến Trần gia.”

Vương Bác Thần rót cho mình một ly rượu vang, lắc lư cái ly, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Kêu Trần Thiên Minh ra đây gặp tôi.”

Giọng nói của Canh Phong giống như sấm chớp quát lớn: “Không nghe thấy lời anh Vương hả, kêu Trần Thiên Minh cút ra đây.”

Chị Mai xem thường nói: “Cái tên ngu từ đâu đến đây, lại dám không coi ai ra gì, đánh chết bọn họ đi.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Mười giây.”

“Tuân mệnh.”

Trong mắt Canh Phong phóng ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, loại cảm giác liều mạng lại trở về.

Anh ta giống như hổ tiến vào bầy nai, giống như sắt đỏ nhập vào băng tuyết.

Bình Luận (0)
Comment