Thần Chủ Ở Rể

Chương 734

CHƯƠNG 734

Trần Ngọc vẻ mặt khó xử nói: “Anh cả, công ty của Thanh Hà nhà em cũng là mới thành lập, tất cả tiền đều đập vào trong hạng mục thành phố mới rồi, thật sự không lấy ra được 4,5 nghìn tỷ.”

Người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi có mấy phần giống với Trần Ngọc đứng đối diện cau mày nói: “Tiểu Ngọc, anh biết em có ý kiến với người trong nhà, dù sao nhiều năm như vậy cũng không quan tâm em. Nhưng dù thế nào mà nói thì nhà họ Trần cũng là nhà mẹ đẻ của em, ba chúng ta đều ở đó, em không thể không quan tâm.”

“Năm đó cũng là vì em bỏ trốn, cho nên ba mẹ trong cơn giận mới đoạn tuyệt quan hệ. nhà họ Trần chúng ta cũng là gia tộc số một số hai ở Giang Nam này, là mấy người không đúng trước, đừng trách ba mẹ. Bây giờ ba mẹ già rồi, bên người cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng hy vọng em có thể trở về. Nhưng mà người trong nhà nhiều miệng, cứ như vậy để em quay về, mọi người nhất định sẽ có ý kiến.

“Đúng lúc lần này bên anh xuất hiện một số lỗ hổng tài chính, anh đã thương lượng với ba mẹ, chỉ cần bên em có thể mượn 4,5 nghìn tỷ cho anh quay vòng trước, thì sẽ đồng ý cho em về nhà.”

Trần Ngọc vốn đợi hơn hai mươi năm cuối cùng cũng đợi được người nhà mẹ đẻ đến nhà cũng rất vui, nhưng mà yêu cầu của Trần Vinh làm bà thật sự không vui.

Triệu Thanh Hà ở bên cạnh bị dọa sợ.

Bây giờ cô mới biết, mẹ của mình, lại là cô cả nhà họ Trần số một số hai Giang Nam, mấu chốt nhất là năm đó bà mẹ thế mà lại bỏ trốn!

Cái này đối với nhà họ Trần mà nói chính là vô cùng nhục nhã, cho nên nhà họ Trần dưới sự giận dữ, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, cũng xóa tên khỏi gia phả..

Vốn là cô còn vui cho mẹ, nhưng yêu cầu mà Trần Vinh đề cập lại làm mẹ con cô khó xử.

Công ty do Trần Vinh quản lý bây giờ tài chính bị gián đọan, thiếu 4,5 nghìn tỷ tiền mặt. Mà ý của nhà họ Trần bên kia, là 4,5 nghìn tỷ này để bên phía Triệu Thanh Hà bỏ ra, thì lại nhận lại bọn họ.

Đừng nói không có số tiền kia, cho dù là có, Triệu Thanh Hà cũng không có ý định bỏ ra.

Đây rõ ràng là gạt kẻ ngốc, tay không bắt sói.

Triệu Thanh Hà không nói gì, Trần Ngọc cau mày nói: “Anh cả, nếu như chúng em có nhiều tiền như vậy, vậy thì giữa người thân với nhau giúp một chút đương nhiên cũng sẽ giúp một tay, nhưng chúng em không có nhiều tiền như vậy. Lại nói bên phía Thanh Hà cũng đang trong thời kỳ gây dựng sự nghiệp, tài chính vô cùng căng thẳng. Hơn nữa 4.5 nghìn tỷ đối với gia tộc mà nói cũng không phải việc gì khó.”

Trần Vinh bắt chéo hai chân, hút điếu xì gì, dáng vẻ nghiễm nhiên như chủ nhà, lơ đãng nói: “Đây là cho mấy em một cơ hội. Sao mấy em lại không có tiền chứ? Anh đã tính xong rồi, công ty Hoa Nguyên dưới tay Triệu Thanh Hà cho dù mới thành lập, nhưng thế rất mạnh, giá trị có thể lên đến 15 nghìn tỷ, giá thấp nhất cũng có thể bán được 12 nghìn tỷ.

“Anh đây cũng chỉ mượn 4,5 nghìn tỷ mà thôi, cũng không tính là khoản lớn. Còn lại 7,5 nghìn tỷ anh vừa lúc có thể lấy đi đầu tư. Đây cũng xem như là khảo nghiệm của gia tộc đối với các em.”

Nghe như vậy, Triệu Thanh Hà lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: “Xem chúng tôi là kẻ ngốc sao? Dựa vào cái gì mà bán công ty chúng tôi cho ông vay tiền? Ông ra ngoài đi, có thân thích như vậy, tôi và mẹ tôi cũng không trèo cao nổi.”

Bốp!

Trần Vinh tát thẳng lên mặt Triệu Thanh Hà một cái, mắng: “Tôi đây cũng là cậu của cô, là trưởng bối của cô, cô nói chuyện như vậy với tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment