Cường giả tuyệt thế!
Trong lòng Triệu Khổ biết lúc này đá vào tấm sắt rồi, đây chính là nhân vật còn muốn trâu bò hơn phụ thân.
Quá con mẹ nó không nghĩ tới, người bị thế lực nhỏ như Địa Long Tông đắc tội, lại còn có bối cảnh như thế!
Triệu Khổ chỉ cảm thấy mình bị Địa Long Tông gài bẫy, tên của mình không rõ ràng sao, khổ bức.
Lăng Hàn nhìn ở trong mắt, con mắt hơi chuyển động nói:
- Triệu Khổ, ta cũng không phải người thích giết chóc, như vậy đi, ngươi lưu lại không hạm, còn có chiến xa, Thần Khí kia, ta tha cho ngươi một mạng.
Cái này gọi là há mồm chờ sung rụng a.
Triệu Khổ đại hỉ, còn có thể nhặt về một mạng?
- Cho ngươi! Đưa hết cho ngươi!
Hắn vội vàng nói, tuy chiếc không hạm này là tọa giá của phụ thân hắn, lúc trước thời điểm kiến tạo không biết tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết, mà chiến xa cũng đồng dạng có giá trị không nhỏ, nhưng vậy thì như thế nào?
Có nặng bằng tính mạng của hắn sao?
Có điều, Triệu Khổ lại nhìn về phía Vô Tương Thánh Nhân, kia mới là đại nhân vật chân chính, chỉ có vị này gật đầu mới thật chắc chắn.
Bộ dáng của Vô Tương Thánh Nhân đầy cao thâm, lạnh nhạt nói:
- Loại chuyện nhỏ này, còn cần hỏi bản tọa sao?
Ngụy trang thật giống!
Triệu Khổ vội vàng ném Thần Khí cả người ra ngoài, nhưng Ngân Long Chiến Giáp trên người lại không chịu cởi ra, đây là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của hắn.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, quyết định không bức bách Triệu Khổ quá mức, bằng không đối phương cho rằng hẳn phải chết, liều mạng phản kháng... Vô Tương Thánh Nhân chính là bày biện a!
- Ngươi có thể đi rồi.
Hắn phất tay.
Triệu Khổ rắm cũng không dám thả một cái, vội vã mang theo Thập Nhị Cơ cùng đám binh sĩ rời đi, còn trong lòng có nghĩ muốn báo thù hay không thì không biết.
Những người còn lại của Địa Long Tông thì tuyệt vọng, ngay cả Triệu Khổ cũng ỉu xìu chán chường bỏ chạy!
Đừng nói còn có sát tinh như Lăng Hàn, coi như Lăng Hàn cũng phủi mông đi, Triệu Khổ quay đầu lại sẽ bỏ qua bọn họ sao?
- Tự làm bậy, không thể sống!
Lăng Hàn vô tình, đại khai sát giới.
Mấy người Phong Phá Vân, Đinh Bình cũng dồn dập ra tay, giết Địa Long Tông một lần.
Có điều, bọn họ dù sao cũng không phải người cùng hung cực ác, sau khi giết một bộ phận người, vẫn thả cho một con đường sống, nhưng tu vi toàn bộ phế bỏ, để bọn họ chỉ có thể sống an phận vài chục năm.
Sau một hồi giết chóc, trong lòng tất cả mọi người trầm trọng, không có vui sướng vì báo được thù lớn.
Có điều, Ngũ Tông rốt cục trở thành lịch sử, bọn họ cũng giải một nhân quả, sau này không cần lo lắng nữa.
Lăng Hàn thì đi thu thập chiến lợi phẩm.
Không hạm quá lớn, ngay cả thần thức của hắn cũng không cách nào hoàn toàn bao vây thu vào trong Hắc Tháp, hơn nữa quá lớn, không cách nào hạ xuống, bởi vậy, từ khi đồ chơi này được làm ra liền cơ bản chỉ có thể bay ở trên không trung, rất tốn Chân Nguyên Thạch.
Lăng Hàn không có xa xỉ như vậy, đi chăm sóc loại chỉ đẹp mà không có thực này.
Hắn bắt đầu tháo dỡ, tháo ra các loại vật liệu đáng tiền trong không hạm, tỷ như Thần Thiết để cho Tiên Ma Kiếm nuốt chửng, tỷ như Chân Nguyên Thạch, kia là tiền a.
Còn có các loại vật liệu, có thể cầm bán đi.
Khi Lăng Hàn dỡ xuống trận pháp cuối cùng, chiếc không hạm này tự nhiên mất đi năng lực phi hành, từ không trung rơi xuống. Có điều, trước đó Lăng Hàn lái không hạm tới chỗ không người, nện xuống cũng sẽ không tạo thành phá hoại quá to lớn.
Nhưng đồ vật khổng lồ như thế rơi xuống, vẫn gợi ra một hồi địa chấn, lan đến khu vực phụ cận.
Cũng còn tốt, đây là Thần giới, kết cấu ổn định, nếu không, không nói hành tinh này bể mất, tính phá hoại ít nhất phải vượt qua gấp một vạn lần.
Lăng Hàn thắng lợi trở về, mặc dù đánh cướp là Triệu Khổ, nhưng trên thực tế là gia sản của một vị cường giả Hằng Hà Cảnh, thu hoạch tự nhiên phong phú đến kinh người.
Hắn được lượng lớn Thần Thiết, Tiên Ma Kiếm bắt đầu điên cuồng nuốt chửng, thuận lợi thẳng tiến cấp chín, hơn nữa hình thể trước đó thu nhỏ lại cũng dần dần khôi phục, tuy vẫn không có đạt đến hoàn toàn, nhưng đã dài hơn hai thước.
Lăng Hàn hết sức hài lòng, bọn họ rời Địa Long Tông, đi tới đô thị lớn gần nhất, muốn bán đi lượng lớn vật liệu tháo ra trên không hạm.
Đây là một khoản tiền lớn, có thể mua được đủ Thần Thiết cấp chín, để Tiên Ma Kiếm bước vào cấp mười, từ đó về mặt cảnh giới vượt qua Lăng Hàn.
Bọn họ đi tới Tụ Phong Thành, đây là một thành thị rất lớn, có cường giả Tinh Thần Cảnh tọa trấn, võ đạo cùng thương mại cực kỳ phồn vinh.
Bán đồ vật tự nhiên là tìm phòng đấu giá Kim Nguyên, chuyện này Lăng Hàn giao cho mấy đồ đệ đi làm, không thể chuyện gì cũng cần hắn tự mình đi xử lý.
Hơn nửa ngày sau, năm đồ đệ trở về, bọn họ đã thuận lợi giao vật phẩm cho phòng đấu giá, hơn nữa còn mang về một tin tức ngoài ý muốn, không lâu sau đó, sẽ cử hành một buổi đấu giá cỡ lớn, mà một vật phẩm chính trong đó... là Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm!
Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm, đây là đồ vật Từ lão đầu để Lăng Hàn tìm kiếm, lão giả không nói vật này có ích lợi gì, chỉ dặn Lăng Hàn, gặp phải, nhất định phải tranh thủ, mang về cho hắn.
Lăng Hàn vẫn chưa quên việc này, còn để ba vị huynh trưởng, năm đồ đệ lưu ý thay, không nghĩ tới trong chớp mắt liền xuất hiện.
- Sư phụ, vật này có ích lợi gì?
Đinh Bình hỏi.
- Ta cũng không biết.
Lăng Hàn nhún vai một cái.
Năm đồ đệ im lặng, không biết công dụng thì mua làm gì chứ?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Đi hỏi thăm một chút chẳng phải sẽ biết sao.
Năm tên đồ đệ này cũng thực là, nếu biết có Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm muốn bán đấu giá, tại sao không hỏi vài câu chứ?
Nếu đám người Đinh Bình biết suy nghĩ của Lăng Hàn, nhất định sẽ vô cùng oan uổng, bọn họ cho rằng Lăng Hàn tất nhiên đã biết, huống hồ đây là sư phụ dặn dò, bọn họ biết được tin tức liền hùng hục trở về báo tin.
Lăng Hàn ra ngoài, đi tìm hiểu tư liệu về Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm.
Đồ chơi này có hai tác dụng, thứ nhất có thể trấn áp, hóa giải hỏa độc, thứ hai, có hiệu quả kéo dài sinh cơ, chính là kỳ dược do thiên địa sinh dưỡng, so với rất nhiều rất nhiều Thần đan thì tốt hơn.
Bởi vậy, giá trị của Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm cực cao, sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến đây tranh mua, dù sao, vật bảo mệnh là đáng tiền nhất, hơn nữa có đồ chơi này đi di tích cổ thám hiểm cũng sẽ tăng lên tỷ lệ thành công.
Lăng Hàn không khỏi thở dài, hiện tại lại trở về vấn đề cũ.
Không có tiền!