Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1813 - Quyển Trục Không Mở Ra Được

Giang Vô Thương thản nhiên nói:

- Nên hai vị đừng sơ ý, không thì bị tại hạ chém gục, ha ha.

Lăng Hàn nhìn sang Nữ Hoàng:

- Để ta làm đi.

Tuy Giang Vô Thương tội ác tày trời nhưng xem như một nam nhi, để hắn tiễn gã đi chặng cuối cùng.

Nữ Hoàng dịu dàng gật đầu lùi sang bên cạnh.

Giang Vô Thương hét to một tiếng:

- Giết!

Ầm!

Giang Vô Thương lao ra, hai tay biến thành mặt trời, ánh sáng chói lòa soi tỏ.

Giang Vô Thương là kỳ tài võ đạo bẩm sinh, dù không bỏ công vào võ đạo nhiều nhưng sức chiến đấu vẫn mạnh đáng sợ, mỗi một kích khiến thiên địa mất sắc. Nếu đặt ở Cổ giới thì Giang Vô Thương thở một hơi có thể đánh nát một hành tinh lớn.

Tiểu Thánh dù muốn phá hủy một ngôi sao phải mất thời gian lâu tích súc địa chiêu, thổi một hơi hủy diệt một vì sao là khái niệm gì?

Nhưng ở trước mặt Lăng Hàn thì không đủ.

Đừng nói sức chiến đấu của Lăng Hàn vô địch trong Sáng Thế cảnh, dù hắn không đánh trả thì Giang Vô Thương công phá được khí lực của hắn không?

Lăng Hàn không vội vàng tấn công, đây là trận chiến cuối cùng của Giang Vô Thương, hắn quyết định cho đối phương thỏa thích giải phóng sức chiến đấu, trong thăng hoa tột độ chấm dứt mạng sống Giang Vô Thương.

Giang Vô Thương hoàn toàn không có ý nghĩ thắng thua, gã chỉ bày ra toàn bộ võ đạo cả đời mình lĩnh ngộ. Với thực lực của Giang Vô Thương có thể đồ sạch ổ tặc này, sức chiến đấu rất mạnh. Giang Vô Thương ít khi chiến đấu, một chiêu một thức rất là trúc trắc, nhưng gã có ý nghĩ chiến đấu, với thiên phú của gã nhanh chóng nhanh chóng biến thành quen tay, vô tình.

Lăng Hàn có lòng yêu tài nhưng hắn dằn xuống xúc động đó.

Ầm!

Cửu Thiên Hỏa hừng hực, Điện Thiểm đang vận chuyển. Lăng Hàn đột phá ngay mặt, Tuế Nguyệt Thiên Thu mục rữa tất cả công kích, hắn đấm vào ngực Giang Vô Thương.

Phập!

Nắm tay xuyên qua sau lưng nhưng không dính chút vết máu, Cửu Thiên Hỏa thiêu đốt thì làm gì có giọt máu.

Giang Vô Thương ho ra máu, gã nhìn Lăng Hàn, ánh mắt dần tối tăm, khóe môi cong lên giải thoát.

Bản thân như vậy chính gã cũng hận, nhưng Giang Vô Thương không dám tự sát, thù sâu hận đậm luôn quất vào gã. Giang Vô Thương điên cuồng trả thù người khác thật ra là đang tìm đường chết, hy vọng có cường giả xuống tay giúp lấy mạng của gã. Vậy thì Giang Vô Thương có thể đoàn tụ cùng thê nhi dưới suối vàng, nếu có kiếp sau bọn họ sẽ làm phu thê, phụ tử nữa.

Cửu Thiên Hỏa rực cháy, Giang Vô Thương thành tro tàn quay về với thiên địa.

Lăng Hàn im lặng một lúc, quay đầu cười với Nữ Hoàng:

- Lục tìm đi, sau đó vể nhà.

Nữ Hoàng gật đầu nói:

- Ừm!

Trong mắt Nữ Hoàng chỉ có Lăng Hàn, sẽ không vì câu chuyện và cái chết của Giang Vô Thương ảnh hưởng tâm trạng, nhưng hai chữ về nhà biến nàng thành tiểu nữ nhân dịu dàng.

Hai người cướp hết báu vật trong ổ của sơn tặc, có nhiều đan dược, vải vóc, Thánh liệu, Thánh dược. Nếu gặp Thần Thiết Lăng Hàn cho Tiên Ma kiếm nuốt, một lúc sau nó thăng cấp.

Thập cửu giai!

Quả nhiên Tiên Vực có sản vật phì nhiêu, muốn đến nhị thập giai khá dễ dàng. Nhưng từ Thần Thiết đến Tiên Kim rất khó vượt qua, Tiên Ma kiếm không chỉ phải cắn nuốt nhiều nhị thập giai Thần Thiết còn phải vượt qua thiên địa thử thách.

Tiên khí tương đương với đẳng cấp Tiên Vương, đâu dễ đến được.

Nữ Hoàng ở không xa kêu lên:

- Lăng Hàn, qua đây xem này!

Đây là chỗ sơn tặc chứa báu vật, có vài thứ bị phân chia, nhưng phần lớn báu vật còn ném ở đây, không bị thu vào không gian chứa đựng.

Nữ Hoàng cầm một quyển trục đen thui, rất nặng, cực nặng. Đây không phải làm bằng giấy mà là kim loại kéo tơ dùng lông thú bện ra. Nhìn từ bề ngoài quyển trục từng tầng bị sợi dây cột lại, nhưng không thể gỡ bỏ. Hình như đây không phải sợi dây mà là gắn chết với quyển trục, sức mạnh mấy cũng không thể gỡ ra.

Lăng Hàn và Nữ Hoàng liếc nhau, thấy ngạc nhiên trong mắt đối phương.

Lăng Hàn nói:

- Chắc ra từ tay một cường giả, có lẽ chỉ là phong thư nhưng nếu không đủ đẳng cấp thì không có tư cách mở ra.

Lăng Hàn đã là cường giả mạnh nhất dưới Trảm Trần vậy mà không có tư cách mở quyển trục ra nhìn xem.

Hai người dùng đủ cách nhưng không được.

- Cất vào trước đi.

Lăng Hàn muốn bỏ quyển trục vào Hắc tháp nhưng ngạc nhiên phát hiện không thể được, vì hắn không cách nào dùng thần thức bao bọc quyển trục này.

Ví dụ thần thức của Lăng Hàn là tấm lưới, quyển trục là vật nặng trong lưới cá, nặng đến mức hắn kéo lưới sẽ bị rách lưới.

Lăng Hàn đành mang quyển trục bên mình, ý đồ dùng Hắc tháp mở quyển trục ra cũng thất bại.

Nhưng lần này có thu hoạch lớn, được trăm gốc Thánh dược, nếu sơn tặc không tiêu hao phung phí thì số lượng còn nhiều hơn nữa. Có nhiều Thần Thiết nhưng bị Tiên Ma kiếm nuốt hết.

Có ngàn khối Tinh Thạch, thứ này có thể trợ giúp ngộ đạo. Có nhiều vải vóc do yêu thú Sáng Thế cảnh phun tơ bện ra, đẳng cấp Thánh liệu, nếu làm thành quần áo thì tính năng phòng hộ rất cao.

Lăng Hàn rất vừa lòng, nếu không có câu chuyện bi thảm của Giang Vô Thương thì hắn càng vui vẻ hơn. Nhưng điều này khiến Lăng Hàn càng kiên quyết san bằng Đinh gia. Dù ở Cổ giới hay Tiên Vực Lăng Hàn chưa từng nghe Đinh gia là người tốt, toàn nghe, tự thể nghiệm sự bá đạo của Đinh gia.

Lăng Hàn, Nữ Hoàng trở về, khi đám người biết nguyên ổ sơn tặc bị hai người dẹp sạch thì hoan hô rung trời.

Không ai ngu nhắc tới chiến lợi phẩm, trên đường về bọn họ giơ cờ Thương Nguyệt quân, vào thành khỏi phải nộp phí mà được cho đi, tập thể trở lại doanh địa.

Lăng Hàn báo cáo tình hình chiến đấu với Ngũ Tinh, hắn chỉ nói sơ đám sơn tặc yếu bị bọn họ nhẹ nhàng tiêu diệt. Đội trăm người chỉ có bảy người bị thương nhẹ, không có người chết, thậm chí không có bị thương nặng.

Chiến tích này làm Ngũ Tinh giật mình, gã đích thân kiểm tra cả đội, nhìn đống xác chết, binh khí bọn họ mang về, đây là chứng cứ xác thực.

Ngũ Tinh chạy đi báo cáo với Đinh Hổ, chốc lát sau có mệnh lệnh truyền xuống, yêu cầu Lăng Hàn nộp toàn bộ chiến lợi phẩm lên. Lý do vì đây là tổn thất thuộc về Đinh gia, phải sung công.

Lăng Hàn nghe vậy suýt đập bàn.

Tại sao có rất nhiều người chịu tham gia vào Thương Nguyệt quân? Trừ có tương lai ra theo quân chinh chiến được chiến lợi phẩm đều thuộc về mình.

Đến lượt hắn thì thay đổi, phải nộp lên trên?

Chó chết!

Lại là tiện nhân Đinh Hổ!

Mắt Lăng Hàn rực cháy lửa giận. Với tài lực của Đinh Hổ, Đinh gia đâu thèm để ý chút thu hoạch trong ổ sơn tặc, Đinh Hổ cố ý buồn nôn hắn.

Ngươi là lão tổ Trảm Trần mà chèn ép một Sáng Thế cảnh như vậy không biết ngượng sao? Còn muốn mặt mũi không?

Chuyện tiếp theo xảy ra đảo ngược tình thế. Đinh Hổ bị điều đi, thay thế là một vị phó thống lĩnh của Long gia, Long Cao Phi.

Bình Luận (0)
Comment