Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1877 - Tận Diệt

Người khác đều ăn cái gì cầm cái đó một chút, thế nhưng đâu có ai giống như Lăng Hàn, chuyện này hiển nhiên không có khả năng. Trong đĩa hắn toàn bộ đều là đồ ăn, sau đó còn chồng chất lên cao. Dùng thực lực của hắn đương nhiên có thể làm đuộc chuyện để cho đồ ăn như là một ngọn núi nhỏ mà không có lấy một khối rớt xuống.

Chuyện này khiến cho đám người ở bên cạnh xem thường, ngươi đã bao lâu rồi không có ăn hàng vậy? Có đáng phải làm như vậy không?

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không thèm đi để ý, trong võ giả, tôn nghiêm cũng không phải là do người khác cho, mà là dựa vào nắm đấm của mình đánh ra. Ai không phục cứ đánh cho phục là được.

- Lưu ca, chàng xem, tên nhà quê kia không biết ở đâu xuất hiện, ăn uống lại giống như sợ người khác đoạt của hắn vậy.

Một nữ tử nhìn về phía Lăng Hàn, thanh âm tràn ngập vẻ mỉa mai. Nàng một thân mặc y phục màu đỏ, tướng mạo không tệ, có thể coi là mỹ nữ.

Đồng bạn của nàng là một nam tử khỏe mạnh, hắn cũng đang khinh thường nhìn qua Lăng Hàn, nói:

- Có lẽ là lần đầu tiên tới nơi như thế này a. Chưa từng thấy qua những thứ cao đẳng, cho nên mới lộ ra nguyên hình.

- Thực sự không có giáo dưỡng.

Nữ tử kia xem thường nói.

Nàng chỉ là Sáng Thế cảnh mà thôi, nhưng ỷ vào một gã vừa mới tấn cấp Trảm Trần cảnh, không ngờ ngay cả Trảm Trần cảnh chính quy như Lăng Hàn cũng không đặt vào trong mắt.

Lăng Hàn không thèm để ý tới, những đồ trên yến hội này quả thực không tệ, có rất nhiều thịt yêu thú Sáng Thế cảnh cảnh. Còn có Thánh quả thập cửu, nhị thập giai. Nếu như ở bên ngoài, mỗi một vật đều có giá trị mấy khối tinh thạch, nhưng mà vẫn tương đối quý.

Hắn ánh mắt độc đáo, lấy đi toàn bộ thứ tốt, khiến cho những nam nữ đi theo sau hắn tức chết. Bởi vì chỉ cần là nơi Lăng Hàn đi qua, thứ tốt trong mâm đều bị hắn chọn hết.

Bọn hắn vốn rất rụt tè, đi theo phía sau lưng Lăng Hàn, thế nhưng đi non nửa vòng, mặt bọn hắn đều đen lại.

Bởi vì đồ vật trong mâm của Lăng Hàn đã cao tới bảy tám trượng, đồ ăn cao cấp, hoa quả tươi toàn bộ đều bị hắn quét ngang. Thứ lưu lại chỉ là mặt hàng thứ đẳng mà thôi.

Những nam nữ này không có cách nào khác, đành phải đi tới trước mặt Lăng Hàn, bằng không mà nói, bọn hắn sẽ thực sự không lấy được vật gì tốt.

Lăng Hàn không khỏi cười thầm, đây là hắn cố ý.

Hắn đnag định trở lại bên cạnh nhị nữ thì thấy có một người hầu mang đồ ăn lên, mà khi hắn đi qua lập tức có thể nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn hắn, cả đám liên tục đi theo.

Chẳng lẽ bên trên có mặt hàng cao cấp gì sao

Lăng Hàn nhìn thấy đối phương đi thẳng về phía mình, dứt khoát đứng chờ tại chỗ. Chỉ thấy người hầu kia đặt một cái nồi đất lên, còn chưa mở ra nắp nồi thì đã thấy có một chút nhiệt khí từ bên trong bốc lên, hóa thành ký hiệu đại đạo.

Sách, là thứ tốt.

Người hầu nói:

- Tiên Vân Mẫu sâm hầm cách thủy với Phượng Huyết kê, xinh các vị khách quý nhấm nháp.

Đây là tiên dược xứng với tiên thú a.

Đương nhiên Tiên Vân mẫu sâm chỉ là tiên dược nhất tinh thấp nhất mà thôi. Thế nhưng đối với Nhất trảm, Nhị trảm mà nói, lại đại bổ tới mức không thể nào hình dung được. Mà Phượng Huyết kê cũng chỉ là cấp bậc Trảm Trần, thế nhưng lại hầm cách thủy với Tiên dược, công hiệu cả hai cũng được tăng cường trên phương diện nhất định.

Khó trách món ăn này vừa mới mang ra đã lập tức có nhiều người chú ý. Có lẽ trước đó đã đại khái nói qua sẽ có món ăn này, cho nên mọi người đều đang đợi.

Chỉ trong nháy mắt, sau lưng Lăng Hàn lập tức có đội ngũ rất dài. Cái nồi đất này có thể chứa bao nhiêu thịt gà, bao nhiêu sâm chứ? Nếu không xếp sớm một chút, sợ rằng ngay cả súp cũng không có mà ăn.

Nam nữ trước đó trào phúng Lăng Hàn cũng đi tới gần, xếp sau lưng Lăng Hàn, chỉ chờ hắn rời khỏi là có thể tranh ăn trước.

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không khách khí, hắn vươn tay, trực tiếp nhấc cái nồi đất lên đặt vào mâm của mình, sau dó cứ như vậy rời đi.

Đi...Đi kìa..

- Ngươi. Đứng lại.

Đôi nam nữ này giương nanh múa vuốt, ngươi nha, thực sự là không biết khách khí gì cả. Đây chính là một ngồi đất, tiên thú và tiên dược hầm với nhau, không ngờ ngươi lại muốn lấy hết?

- làm gì vậy?

Lăng Hàn quay đầu lại, vẻ mặt nở nụ cười vô cùng hòa ái.

Nếu như Đại Hắc Cẩu ở đây, nhất định sẽ mắt chó chuyển động loạn lên, nói thầm một tiếng, Tiểu hàn tử lại đang chuẩn bị làm chuyện xấu.

- Buông cái nồi xuống.

Hai người đều quát lên, tuy rằng bọn hắn cũng không muốn nháo sự trên yến hội cao cấp như vậy. Nhưng mà Lăng Hàn thực sự rất quá phận.

Có người nào làm như ngươi không? Để cho người khác ăn không khí sao?

Trên đại yến này, cho dù tất cả những đồ ăn khác cộng lại cũng không trân quý, không có giá trị bằng một phần mười nồi súp này. Bọn hắn đợi đã lâu rồi. Tiểu tử này cho bọn họ di chuyển, ăn đồ ăn trên bàn, ăn xong mới lại lấy nữa sao?

Sai, bọn hắn ăn từng tí một trên bàn này chẳng qua là do ngượng ngùng, không muốn ăn quá rõ ràng, như vậy sẽ bị người ta chê cười.

Nhưng mà bây giờ nồi đất này không ngờ lại bị Lăng Hàn lấy hết, đương nhiên bọn hắn cũng không thể xấu hổ nữa.

- vì sao vậy?

Lăng Hàn ra vẻ vô tội hỏi.

- Ngươi không thể một mình độc chiếm nồi súp này.

đôi nam nữ này kêu lên, người đằng sau cũng liên tục gật đầu, không có ai chơi đùa như ngươi cả.

- Không phải chỉ là một nồi súp thôi sao? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng uống qua? Sao lại gấp gáp như vậy chứ?

Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc.

Một nồi súp?

Đó la súp bình thường sao? Tiên dược hầm cách thủy tiên thú a. Người thế lực nhất tinh căn bản không có cơ hội ăn vào. Ngay cả như Trưởng Tôn lương, Tiêu Thắng, những thiên kiêu chi tử của thế lực Nhị tinh cũng phải đợi tới đại thọ lão tổ mới có cơ hội uống một ngụm như vậy.

Đương nhiên bọn hắn phải gấp rồi.

- Buông nồi xuống.

Nữ tử áo đỏ thét to, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Nàng khát vọng ăn thêm mấy ngụm tiên dược, tiên thú, như vậy có thể khiến cho nàng có cơ hội đột phá Trảm Trần. Đối với võ giả mà nói, đây là hấp dẫn không có cách nào cự tuyệt được. Cũng là truy cầu lớn lao nhất trong nhân sinh.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Được, nếu như các ngươi có thể lấy được thì ta sẽ cho các ngươi.

Quả nhiên hắn buông nồi xuống, nhưng mà cũng không có rời đi.

Bình Luận (0)
Comment