Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1959 - Ngộ (Thượng)

Chương 1959: Ngộ (Thượng)

Có lẽ có phát hiện như vậy cho nên hắn kinh hỉ với câu nói "Vượt qua kiểm tra ", sau đó làTử Hà Băng Vân giết ra, hoàn toàn liên tục với nhau, căn bản không cho hắn thời gian cân nhắc.

Đây là một khâu trong khảo nghiệm, nếu ai lơ là sơ suất sẽ trúng chiêu.

Có phát hiện như vậy, Lăng Hàn không có khả năng nói gì, hắn chỉ toàn lực ngăn ản Tử Hà Băng Vân tấn công điên cuồng.

Hắn cũng phát hiện khí lực của mình cường đại nhưng cũng không thể đạt tới tình trạng Bất Diệt Thiên Kinh tôi luyện ra, hiển nhiên có một loại thủ đoạn nào đó mô phỏng thủ đoạn của hắn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Bất Diệt Thiên Kinh, Huyền Âm Mẫu Thủy, Cửu Thiên Hỏa đều rất cao cấp.

Hai đại thiên địa bổn nguyên, một là vài môn Tiên Vương pháp dung hợp mà thành, ngươi có thể mơ phỏng hay sao?

Nơi này là di chỉ Tiên Vương đại giáo, nơi này có thủ đoạn Tiên Vương bố trí xuống nhưng người không có mặt, bằng vào thủ đoạn lưu lại có thể hoàn mỹ mô phỏng công pháp của ba Tiên Vương hay sao?

Đây là nói đùa.

Cho nên cẩn thận tìm hiểu và kiểm tra, hắn phát hiện rất nhiều sơ hở.

Đã như thế ta có thể mạnh hơn một ít hay không?

Nội tâm Lăng Hàn nghĩ tới ta không phải Trảm Trần, ta là Phân Hồn.

Oanh, hắn bộc phát khí thế cực kỳ cường đại, một kích nghiền áp, Tử Hà Băng Vân bị đánh tan thành hóa thành quang ảnh biến mất.

- Không tệ, không tệ!

Lúc này người trong hào quang lên tiếng.

Cảnh vật trước mặt biến hóa quá nhanh, nếu không phải lực cảm ứng của Lăng Hàn vô cùng nhạy cảm, hắn căn bản không cảm ứng được gì. Đầu tiên hắn câu thông Hắc Tháp, phát hiện có thể liền yên lòng.

Lần này hắn thật sự vượt qua khảo nghiệm.

Hắn cảm ứng tình huống thân thể của mình, thời gian trôi qua có thể thông qua thân thể biến hóa vi diệu mà đoán ra được. Chỉ trong nháy mắt hắn ngạc nhiên, bởi vì hắn mới vượt qua vài giây mà thôi.

Chỉ vài giây ngắn ngủi hắn liền đột phá nhị trảm trung kỳ tiến vào nhị trảm đỉnh phong, đúng là quá kỳ tích!

Đây là thủ đoạn Tiên Vương sao?

Hắn hiểu ra, nói là khảo nghiệm nhưng cũng là tạo hóa.

Năm đó thời điểm Tiên Vương đại giáo còn tồn tại cũng không phải ai muốn vào cũng được, mà là chọn lựa đệ tử hạch tâm kỹ càng, lại uống Luân Hồi Trà.

Thăng Long Điện, Thăng Long Điện, khó trách, nơi này mới là nơi Tiềm Long thăng thiên.

- Ngươi hiểu!

Người trong hào quang gật đầu, nói:

- Đây đúng là khảo nghiệm nhưng lại là cơ duyên, có thể bắt được hay không phải xem đạo tâm của ngươi vững chắc hay không, cả đời người chỉ có một cơ hội như thế, hơn nữa chỉ hạn chế trong Trảm Trần, nếu không thần hồn sẽ bị thương trí mạng, có hại vô ích, vô vọng trở thành Tiên Vương.

Lăng Hàn hiếu kỳ, nói:

- Ta nhịn tịch mịch, giữ vững đạo tâm, đạt được tạo hóa, nhưng nếu như không thông qua khảo nghiệm thì sao?

Kỳ thật Tử Hà Băng Vân giả mới là khảo nghiệm, cũng có thể nói là bẩy rập.

Người trong hào quang nói chuyện không mang theo tình cảm.

- Vậy ngươi không thể tiến vào nơi đó tìm kiếm cơ duyên lớn hơn.

- Cơ duyên gì?

Lăng Hàn hỏi.

Người trong hào quang không trả lời, hắn chỉ điểm một chỉ về phía Lăng Hàn, ông, Lăng Hàn cảm thấy hoa mắt, không gian thay đổi, hắn chuyển sang nơi khác.

Đó là rừng đào, rừng đào lớn không biết bao nhiêu, hiện tại là thời điểm hoa đào nở rộ, màu hồng phấn bao phủ không gian, hương khí phiêu động làm người ta vui vẻ thoải mái.

Tại tiên vực, tất cả thực vật sẽ phát triển thiên hướng nào đó, động một chút là cao vài vạn trượng, cây cối nhỏ nhắn bình thường cao mấy chục vanjt rượng, thậm chí đại gia hỏa chân chính cao tới trăm vạn trượng.

Cây đào tại nơi này nhỏ nhắn bình thường, chúng chỉ cao hai trượng, cánh hoa rơi xuống đất cực đẹp.

Đầu tiên Lăng Hàn cảm ứng trạng thái thân thể của mình, xác định nơi này là chân tâật, lúc này mới đi nhanh về phía trước.

Hắn không có mục tiêu gì, tùy ý đi, căn bản không phân biệt được đông tây nam bắc.

Qua một lúc hắn dừng lại, hắn có cảm giác nếu đi tiếp như vậy, hắn vĩnh viễn không có khả năng đi ra ngoài.

Người trong hào quang nói, thông qua khảo nghiệm thứ hai có khả năng đạt được đại tạo hóa.

Cái này là sao?

Đương nhiên đại tạo hóa không thể cho ngươi, đây là khảo nghiệm.

Lăng Hàn nhìn chung quanh, hắn nhìn thấy cây đào mọc thành từng cụm, màu hoa hồng phấn giống như đây là thế giới cây đào.

Ân?

Ánh mắt của hắn co giật, cho dù cây đào xếp đặt chỉnh thể nhưng phía trước lại xuất hiện sai lệch, có một cây đào hơi lệch ra. Vốn chỉnh tề nhưng vì một cây như vậy lại phá hủy mỹ hảo..

Lăng Hàn bay qua, dùng nơi này làm tâm điểm, hắn nhanh chóng tìm kiếm cây đào lệch ra khác.

Hắn không ngừng tìm kiếm "Khác loại ", thân ảnh bay vút, hắn đi như vậy suốt hai ngày, hắn không rõ có phải mình đang chạy loạn trong rừng đào hay không.

- Không đúng!

Lăng Hàn lắc đầu, rời khỏi con đường, muốn đạt được cơ duyên đâu dễ dàng như thế chứ?

Hắn đáp xuống và ngồi xuống đất, trong đầu nhớ lại tình cảnh ban đầu.

Đạt tới độ cao của hắn, con đường đi qua như khắc vào lạc ấn, chỉ cần hắn muốn nhớ lại sẽ tái hiện như bộ phim..

- Nhất định có quy luật!

Lăng Hàn tự nói với mình, hắn nhớ lại, sau đó vào Hắc Tháp và ngồi dưới Luân Hồi Thụ thôi diễn.

Qua một ngày sau, hắn mở mắt ra và tươi cười.

Hắn tự tin tìm được đường chính xác.

- Phu quân!

Thiên Phượng Thần Nữ đi tới, hiện tại trong Hắc Tháp chỉ có một mình nàng mà thôi, ngay cả Tu La Ma Đế nịnh nọt cũng bị Lăng Hàn ném ở Hắc Nguyệt Phó thành, đương nhiên nàng quạnh quẽ không ai trò chuyện.

Lăng Hàn an ủi nàng một lúc, không có biện pháp, nàng còn chưa bước vào Trảm Trần, căn bản không thể đi lại trong Tiềm Long bí cảnh.

Sau khi bước ra khỏi Hắc Tháp, Lăng Hàn đi nhanh về phía trơớc, hắn có tính toán kỹ càng.

- Ồ?

Hắn nhìn thấy trơớc mặt là một bóng áo hồng bồng bềnh, bóng lưng vô hạn mỹ hảo, tuyệt đối là tuyệt tác vô thượng của nhân gian.

- Lão bà!

Hắn lập tức kêu lên.

Nữ Hoàng dừng bước lại, xoay đầu nhìn sang, trên dung mạo cao ngạo, tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười mê người, cả rừng đào mất đi nhan sắc, hoàn toàn ảm đạm khi so sánh với nụ cười của nàng.

Lăng Hàn đi qua, Nữ Hoàng chào đón, hai người ôm nhau, chỉ cảm thấy mặc dù chỉ cách nhau vài ngày nhưng lại vượt qua vài thế hệ.

Từ ý nào đó thì đúng thế.

Thần hồn của bọn họ bị dùng thủ đoạn nào đó cách ly ra, bỏ qua thời gian, có thể chuyên tâm ngộ đạo. Bình thường mà nói, bọn họ cần mấy trăm vạn năm mới có thể đi tới bước này, bởi vậy nhìn như chỉ mấy giây nhưng thần hồn của bọn họ đã trải qua mấy trăm vạn năm.

Bình Luận (0)
Comment