Chương 1961: Nhiều người như vậy!
Nhu Yêu Nữ gật đầu với đối phương, tôn chỉ của Tố Nữ Môn chính là chuyện có thể dùng lời nói giải quyết sẽ không dùng vũ lực, nhưng bước chân của nàng không dừng lại, bởi vì hai người Lăng Hàn đã đi tới cực hạn thần thức của nàng dò xét.
Bắc Vũ Hùng vội vàng đuổi theo, Nhu Yêu Nữ là vưu vật tuyệt sắc, chỉ sợ không có người nào cự tuyệt.
Chuyện này đúng là trùng hợp, không lâu lắm, bọn họ lại gặp một người.
Lần này là Lâm Phương, nàng cũng thông qua khảo nghiệm, có thể tiến vào nơi đây, sau khi đi tới đi lui không tìm được đường ra, lại đụng những người khác, lúc này tha hương ngộ cố tri, đi theo đám người này.
Sau đó bọn họ gặp được Thiên Triệu Điền, còn có Đằng Sâm, quy mô càng lúc càng lớn.
Lăng Hàn phát hiện người theo sau càng lúc càng nhiều nhưng cũng không có cố ý đi đường nghiêng, hắn tin tưởng nếu cơ duyên này thuộc về hắn, như vậy ai cũng không cướp được.
Đầu óc của hắn càng ngày càng rõ ràng, lại đi một hồi, phía trước rộng mở trong sáng, tren đường có một gốc đào.
Nơi này có cây đào cũng không kỳ lạ quý hiếm, nhưng cây đào này lại khác, bởi vì nó là lẻ loi trơ trọi sinh trưởng ở nơi này, bốn phía không có cây đào khác, mà gốc đào này quá già, thân cây có cái động đủ để cho mọi người đi xuyên qua.
Nơi này là chỗ nào?
Lăng Hàn kinh ngạc, từ kết quả hắn thôi diễn, tới nơi này đã tới hạn, là nơi có đại cơ duyên, hắn không ngờ chỉ là cây đào, nơi này lại khác thường, chứng tỏ hắn thôi diễn chính xác.
Nhưng việc này có ý vị thế nào?
...
Lạc Trường Phong cầm bản đồ trong tay, thứ này không tầm thường, phía trên có hai điểm sáng chớp động, một cố định không thay đổi vị trí, một khác di động.
Điểm không thay đổi là tầm nhìn, điểm khác đại biểu vị trí của hắn.
- Mấy chục tỷ năm trước, giáo chủ đại nhân tiến vào nơi này và phát hiện Thiên Đạo Nguyên Thạch, vốn định lấy đi, về sau phát hiện Thiên Đạo Nguyên Thạch dung hợp với đại thế ở nơi này liền buông tha ý định này.
- Nếu năm như thế, Thiên Đạo Nguyên Thạch đã diễn hóa thành Thiên Đạo Ngọc, là lúc cướp trở về!
- Giáo chủ đại nhân ưu ái, ban thưởng bảo vật cho ta, lúc này ta phải chiếm Thiên Đạo Ngọc vào tay.
- Nhưng lão tổ tông Tử Vân gia từng tiến vào nơi này, hơn nữa cũng kich chiến với giáo chủ, tất nhiên cũng biết nơi đây có Thiên Đạo Ngọc.
- Bảo vật như thế trên PHân Hồn không có chỗ tốt gì, bởi vậy giáo chủ đại nhân không ra tay, hắn chỉ phái ta đi vào, đây là khảo nghiệm.
- Cho nên ta nhất định phải đạt được Thiên Đạo Ngọc!
Hai mắt Lạc Trường Phong sáng lên:
- Thiên Đạo Ngọc có thể bổ thiên đạo thiếu hụt, đền bù những gì không hoàn mỹ trước Trảm Trần, trở thành hoàng giả! Với ta mà nói, Thiên Đạo Ngọc có thể giúp ta có cơ hội tiến vào ngũ trảm.
- Ngũ trảm, đây là lĩnh vực giáo chủ đại nhân không chạm tới.
Cánh tay Lạc Trường Phong run rẩy, ngũ trảm, trong thế lực Tiên Vương cũng là truyền thuyết, nhìn vô số Thánh Tử Thánh Nữ, một đời lại một đời nhưng có ai thành tựu ngũ trảm?
Theo hắn biết là không có.
Đừng nói những Thánh Tử Thánh Nữ bình thường, cho dù Thánh Tử Thánh Nữ về sau trở thành Tiên Vương cũng không ai thành tựu ngũ trảm.
Đó là lĩnh vực cấm kỵ, cho dù là Tiên Vương cũng nhìn lên.
Có Thiên Đạo Ngọc... Có thể nghịch thiên cải mệnh!
Hắn là hoàng giả, chỉ cần luyện hóa Thiên Đạo Ngọc, như vậy hắn có thể trùng kích ngũ trảm. Mặc dù chỉ gia tăng một tia khả năng, có lẽ từ không gia tăng thành một phần vạn, nhưng ít ra có thể nhìn thấy một đường hi vọng.
- Chuyện lo lắng duy nhất chính là Tử Hà Băng Vân, nàng chắc chắn cũng nhắm tới Thiên Đạo Ngọc.
Lạc Trường Phong thì thào, hắn vừa nhìn địa đồ vừa tiến lên.
Phía trước mở rộng trong sáng, vẻ mặt Lạc Trường Phong vô cùng đặc sắc.
Tại sao có nhiều người như thế?
Lạc Trường Phong trợn mắt há hốc mồm, hắn cảm thấy nhức cả trứng không nói thành lời.
Ván cờ hoa đào phong thiên, vì cái gì có nhiều người như vậy?
Hắn là có địa đồ do Tiên Vương truyền xuống, cũng lần theo ký hiệu tới đây, ngay cả như vậy hắn cũng phí nhiều thời gian, tại sao các ngươi mò mẫm mù đường lại có thể tới sớm hơn ta?
Còn có thiên lý không?
Các ngươi trâu bò hơn cả Tiên Vương?
Muốn nói một ít người còn có thể là vận khí, trùng hợp, hiện tại có tới mười mấy người là trùng hợp sao?
Lạc Trường Phong há to mồm, chỉ cảm thấy đầu óc thiên hôn địa ám, suýt nữa hắn ngã xuống đất.
Xoát, hoa đào động, một bóng người tuyệt mỹ xuất hiện.
Đó là Tử Hà Băng Vân, biểu lộ của nàng không tốt hơn Lạc Trường Phong chút nào, ban đầu là tự tin vững chắc, nhưng bây giờ vẻ mặt đặc sắc, nàng há hốc mồm nhìn mọi người.
Tình huống như thế nào? Tình huống như thế nào!
Đám người Nhu Yêu Nữ, Bắc Vũ Hùng liên tục bàn tán với nhau, nơi này tuyệt đối bất thường, không còn khoáng địa, một cây đào xưa. Hơn nữa người trong hào quang nói trước nơi này có đại tạo hóa, mọi người mở cờ trong bụng.
Cơ duyên ở đâu?
Là cây đào này?
Lạc Trường Phong trấn định tâm thần, khá tốt, Thiên Đạo Ngọc chưa bị người ta lấy đi, không sợ, không sợ. Hắn bước về phía trước, khí phách lộ ra, những người khác không tự chủ nhường đường.
Hắn vốn mới vào tam trảm, nhưng lúc này đạt được tăng lên, đạt tới tam trảm đỉnh phong, tuy còn chưa tiến vào tứ trảm nhưng lại có thiên phú hoàng giả, cho dù gặp vương giả tứ trảm đỉnh phong vẫn có thể tiêu diệt.
Ở chỗ này, hắn là vô địch!
Trừ Tử Hà Băng Vân, ai có thể cạnh tranh với hắn?
Hai đại Tiên Vương chỉ phái hai người bọn họ tới nhất định là có dụng ý, không ngoài việc để hai người bọn họ cạnh tranh với nhau, những người khác nha, chỉ là phụ gia.
Đến nơi đây, Lăng Hàn cũng có chút buồn bực, bởi vì hắn hoàn toàn không biết cái gọi là cơ duyên nằm ở đâu.
Thấy Lạc Trường Phong tới, nội tâm Lăng Hàn lui sang một bên.
Đối phương là Thánh Tử của Tiên Vương đại giáo, mà Tiềm Long bí cảnh là ba Tiên Vương kịch chiến cướp đoạt tiên kim, có lẽ bị Tiên Vương ủy thác hành động cho nên biết cách lấy cơ duyên.
Nếu mình không hiểu, vậy cứ để đối phương làm đi.
Lạc Trường Phong thấy thế liền cười lạnh.
Hắn chỉ cho rằng Lăng Hàn cũng sợ hãi khí thế của mình, hắn xem ra cũng là thế hệ bình thường, chỉ là vương giả làm sao địch nổi hoàng giả?
Hắn là hoàng giả!
Bên kia, Tử Hà Băng Vân cũng đi tới phía trước, tư thế oai hùng động lòng người.
Đám người Bắc Vũ Hùng, Thiên Triệu Điền không tự chủ nhìn chằm chằm vào bờ mông của nàng, trong đầu bay xuất hiện cảnh tượng diễm ngộ, thật tròn.