Chương 2009: Tìm giúp đỡ
- Khốn khiếp, ta thề bất lưỡng lập với ngươi!
- Dụ thiểu, tính toán.
Chư Cẩn khuyên nhủ, hắn là người sinh sống trong thành Đan Đạo cho nên hắn hiểu rõ quy củ nơi này.
Bình thường mà nói, Lưu Dụ sẽ tìm đứng ra tìm mặt mũi trở về, nhưng cũng chỉ có thể tìm Trảm Trần Cảnh đến báo thù, hoặc là phải đợi Lăng Hàn tiến vào núi hoang rừng sâu gì đó mới có thể cho Phân Hồn Cảnh ra tay.
Lăng Hàn vừa bày ra thực lực áp đảo Trảm Trần nhị trảm như hắn.
Chỉ sợ phải mời vương giả đứng ra!
Chư Cẩn chỉ là Trảm Trần Cảnh bình thường, hắn nghĩ tới Lăng Hàn tuyệt đối phương phải cấp vương giả, nếu không ngươi chạy tới tầng này làm gì? Mà Lưu Dụ chỉ là người ngoài phê chuẩn, xin tiến vào tầng thứ hai chưa đưa xuống, hắn chỉ có thể đảo quanh ở tầng thứ nhất, nếu không cũng không đụng phải Lăng Hàn.
Bởi vậy, tuy Lăng Hàn biểu hiện rất kinh người nhưng Chư Cẩn cho rằng vương gia có thể trấn áp đối phương.
Vấn đề bọn họ có thể mời vương giả ra tay hay không?
Đừng nói Chư Cẩn hắn không có mặt mũi này, Lưu Dụ cũng không được.
- Ngươi cút cho ta!
Lưu Dụ một tay đẩy Chư Cẩn ra, trên mặt mang theo thần thái chán ghét, hắn cảm thấy Chư Cẩn căn bản đang chê cười mình, nếu không tại sao lúc trước không giúp một tay.
Giả mù sa mưa khuyên vài câu, chuyện này ai không làm được!
Tiện nhân!
- Dụ thiếu!
Chư Cẩn còn muốn cố gắng khuyên một câu, dù sao Chư gia là người làm ăn.
- Khốn khiếp, lăn hay không lăn?
Lưu Dụ mở to mắt, hắn cảm thấy gương mặt Chư Cẩn cực kỳ đáng ghét, ít ra còn tốt hơn Lăng Hàn một chút.
Hắn chịu ủy khuất lớn như thế, ngươi lại khuyên ta bỏ qua, ngươi cho rằng ta là thánh nhân sao?
Hắn cho rằng mình nhất định phải dựa vào Chư gia sao?
Hừ, có tới vài gia tộc tranh nhau lấy lòng chính mình, chỉ tại con mắt của mình mù mới chọn mặt hàng như thế này, gia hỏa không có nghĩa khí!
- Hừ!
Hắn hất lên tay áo lên xông ra cửa, hắn vừa bước đi bờ mông đau đớn kinh người, không tự chủ được dùng tay che lại, kẹp chân quá chặt, dùng phương thức đi lại không tự nhiên rời đi.
Nhưng Trảm Trần dù sao cũng là Trảm Trần, cho dù đi bộ cũng có tốc độ nhanh kinh người, lập tức không thấy bóng người.
Chư Cẩn thở dài một hơi, cũng không biết nên phản ứng làm sao, cuối cùng không đuổi theo.
Hắn cũng là người sĩ diện, ba phen mấy bận ăn nói khép nép, cầm mặt nóng dán mông lạnh, hắn chịu đủ rồi!
Lại nói Lưu Dụ đi một đoạn liền dừng lại, hắn bắt đầu suy nghĩ.
Tìm ai tốt đây?
Kỳ thật hắn biết quy củ thành Đan Đạo, bởi vậy nếu tìm giúp đỡ không đủ lực cũng chỉ tự rước lấy nhục.
- Có rồi, đi tìm Tôn Đông!
Ánh mắt hắn sáng ngời, hai tay vỗ vào nhau, nhưng bởi vì động tác hơi mạnh nên bờ mông đau đớn, hắn thét lên thảm thiết, lúc này người đi đường nhìn về phía hắn.
Lưu Dụ vội vàng tiến vào không gian thần khí, cho dù thế nào cũng phải thay quần áo đã.
- Thực lực Tôn gia vốn rất mạnh, Tôn Đông có danh xưng là tiểu vương, tu vi tứ trảm đỉnh phong, làm người kiêu ngạo, không nghe lời giống người khác, ta mới không đi tìm hắn.
- Hắc hắc, Tôn gia là người ủng hộ Thánh Tử Lỗ Tiên Minh, nếu như Tôn Đông còn không có biện pháp thu thập tiểu tử kia, khẳng định sẽ đi tìm Lỗ Tiên Minh xin giúp đỡ.
- Nếu Lỗ Tiên Minh không có biện pháp với tên kia... Ta cũng nhận thiệt.
- Đi tìm Tôn Đông!
Lưu Dụ ra khỏi không gian thần khí, hắn dùng tư thế không được tự nhiên đi tới thanh lâu.
Tôn gia là thế lực tam tinh, bổn gia ở tầng thứ tư, nếu như Lưu Dụ muốn đi Tôn gia thì phải liên hệ với người Tôn gia trước, do Tôn gia ra mặt mới có thể mang hắn đi.
Nhưng Lưu Dụ có nhiều thời gian như vậy sao?
Khá tốt, Tôn Đông người này ưa thích lưu luyến bụi hoa, thanh lâu tầng năm là phát đạt nhất, một năm chí ít có tám tháng hắn ở nơi này.
Bởi vậy Lưu Dụ quen việc dễ làm đi tới nơi đây, dù sao hắn cũng chơi đùa ở đây một thời gian ngắn nên rất quen thuộc.
Trong thanh lâu có người nhận ra khách hàng lớn, thấy hắn tiến lên liền cười nói.
- Ah, Dụ thiểu, như thế nào kẹp bờ mông chặt như vậy, chẳng lẽ đêm qua chơi lớn, bị người ta bạo bờ mông sao?
Một chị gái và em gái chào đón, còn dùng khăn trong tay quét lên ngực Lưu Dụ.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Lưu Dụ tất nhiên cười ha ha, thừa cơ bóp ngực của đối phương chiếm tiện nghi nhưng bây giờ hắn giận không kiềm được, ba, hắn tát vào mặt chị gái và em gái.
- Ai bị cường bạo cúc hoa?
Hắn nói ra, có xúc động giết người.
Lúc này tất cả mọi người câm như hến, không ai lên tiếng đáp lời.
- Ha ha ha ha, Lưu Dụ, nóng tính lớn như vậy, thực bị người ta thượng sao?
Có tiếng cười to vang lên, chỉ thấy một ngừi trẻ tuổi đi tới, cả hai tay khoác vai hai thiếu nữ ăn mặc lẳng lơ tới gần.
Chính là Tôn Đông.
- Đông thiểu!
Lưu Dụ vội vàng nghênh đón, trước mặt đối phương hắn không dám có chút tự đại nào, đây cũng là nguyên nhân hắn không đi tìm Tôn Đông, không có cảm giác về sự ưu việt.
- Lưu Dụ, chẳng lẽ ngươi thật bị người ta bạo cúc đấy chứ?
Tôn Đông khẽ giật mình, nhìn tư thế đối phương không đúng nên hỏi thăm.
Mặc dù hắn không có bạo cúc của nam nhân nhưng cũng chơi đùa với không ít nữ nhân.
Sắc mặt Lưu Dụ đỏ bừng, biểu hiện vô cùng tức giận.
- Ha ha ha ha!
Tôn Đông cười to, hắn không chút bận tâm cảm thụ của Lưu Dụ.
Trong thanh lâu, những người khác không dám cười ra tiếng, cả đám cực khổ che miệng của mình lại.
- Lưu Dụ, đúng là không nhìn ra khẩu vị của ngươi nặng như thế.
Tôn Đông cười nói, đương nhiên cũng không tán thưởng đối phương.
Lưu Dụ vội vàng nói:
- Đông thiểu, ngươi hiểu lầm, ta bị người ta khi dễ.
- Cái gì, mạnh hơn ngươi?
Tôn Đông nhìn Lưu Dụ vài lần, sau đó buông hai nữ tử đang ôm ra, đi đến bên người đối phương ra, hắn lập tức kéo quần Lưu Dụ xuống, sau đó lập tức hít khí lạnh.
Không chỉ có hắn, đám người trong thanh lâu cũng cả kinh.
Wow, cũng quá mãnh liệt mà, không ngờ chọc mông tổn thương như vậy, là gia hỏa thế nào mà thô to như thế?
- Khốn kiếp, lão tử cảm giác gia hỏa của mình rất lớn, so với cái này đúng là không đủ nhìn.
Tôn Đông cảm thấy mình bị tổn thương rất nặng, nam nhân rất chú ý tới phương diện này, mặc dù mọi người ít có cơ hội lộ ra so sánh to nhỏ nhưng sẽ so sánh với nhau, hơn nữa cũng có tâm ganh đua.
Đám nữ nhân thanh lâu khiếp sợ, vừa thô vừa to như thế, các nàng không chịu nổi, xác định vững chắc sẽ bị chơi tàn.