Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2126 - Vạn Người Kính Ngưỡng

Chương 2126: Vạn người kính ngưỡng

Hắn không phải là người nhỏ mọn. Lưu Tinh còn trẻ như vậy đã bắt đầu trùng kích Đan Sư tam tinh, thành tích như vậy đáng để khẳng định. Bởi vậy hắn khuyên đối phương một câu. Bằng không hắn căn bản lười nói thừa, trực tiếp đánh nát là được.

Sắc mặt Lưu Tinh đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Lăng Hàn.

Lăng Hàn lại vỗ nhè nhẹ xuống vai Lưu Tinh, sau đó rời nhanh đi, không để ý tới hắn nữa.

- Lăng đại sư!

- Lăng đại sư!

Sau khi Phàm Lăng Hàn đi qua, các đan sư bên trên đều tới chào hỏi. Trên mặt tất cả đều là vẻ tươi cười chân thành tha thiết.

Tuy rằng Lăng Hàn còn cách đại sư vẫn rất xa, nhưng chỉ riêng những lời Lăng Hàn giảng giải trước đó, cũng khiến cho mỗi người đều dâng lên một sự tôn kính mãnh liệt. Đây là một người vô tư, chia xẻ tâm đắc trong đan đạo cùng bọn họ, khiến cho mỗi người đều được ích cực lớn.

Hai sư huynh Chư Phong cũng tự mình đến đây. Mỗi người đều mặt mày hồng hào, lôi kéo Lăng Hàn hàn huyên một hồi. Chủ yếu là hỏi thăm tình hình của Tử Thành đại sư trong gian gian gần đây.

Ba sư huynh của Lăng Hàn đều lớn tuổi, ở trên đan đạo lại có thành tích kém. Như Đại sư huynh và Nhị sư huynh tuy rằng đều là Đan Sư tứ tinh, nhưng ở trên phương diện luyện linh lại đều chỉ có ngũ luyện, vừa vặn bước vào nhóm đại sư.

Đại sư huynh Trương Ninh chắc không thể nào bước vào lục luyện. Nhị sư huynh Tiêu Lực Hành lại còn có một khả năng. Ngược lại, lão tam Chư Phong dẫn đầu bước tới từng bước, thẳng tiến tới trình độ lục luyện.

Lăng Hàn cùng ba vị sư huynh nói hồi lâu. Trương Ninh, Tiêu Lực Hành tha thiết mời Lăng Hàn qua làm khách. Lăng Hàn đều tạm thời đáp ứng trước. Tới làm lúc nào tới hay không tới, vậy phải xem xét sau. Hắn cũng một người bận rộn.

Lễ mừng tiến hành trong năm ngày. Sau khi chấm dứt, Lăng Hàn liền vội vàng bước vào cuộc hành trình, đi tới Tam Hoa Cốc.

Nghiêm khắc mà nói, Tam Hoa Cốc là ở bên trong cương vực của Thái An Thiên. Chỉ cần tồn tại cương vực tự nhiên sẽ xuất hiện phân tranh lãnh thổ. Tam Hoa Cốc liền ở dải đất ranh giới của Thái An Thiên. Bởi vậy, tất nhiên xuất hiện phân tranh lãnh thổ là chuyện rất bình thường.

Nếu không, Quảng Long Thiên Tiên Vương cũng sẽ không "không cẩn thận" phát hiện ra Tam Hoa Cốc và Liệt Diễm Lôi Kích Mộc.

Đoàn người Lăng Hàn xuất phát. Nhu Yêu Nữ vẫn mặt dày đi theo, khiến cho Hổ Nữu liên tục trừng mắt. Làm sao lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy. Nếu không phải là bị nữ hoàng ngăn cản, nàng thật sự muốn đánh cho mặt của đối phương thành đầu heo, sau đó ném đi được bao xa thì ném đi bấy xa.

Ở dưới sự khinh bỉ bằng mọi cách của Hổ Nữu, đoàn người di chuyển qua thiên sơn vạn thủy, tốn thời gian gần ba tháng, mới đi ra khỏi Quảng Long Thiên, một lần nữa trở lại Thái An Thiên. Sau đó mọi người lại một đường đi về hướng tây. Lại qua một tháng, bọn họ cuối cùng đi tới Tam Hoa Cốc.

Đây thật sự là sơn cốc sao?

Lăng Hàn nhìn phía trước mây che, sương phủ trước mặt. Sơn cốc này lớn giống như một biển rộng, căn bản không nhìn thấy giới hạn. Mây mù thật giống như sóng cuộn trên mặt biển, thoáng rung chuyển, bao la hùng vĩ vô cùng.

Có thể thấy được, ở trong "biển rộng" như vậy, có ba ngọn núi đột ngột nhô lên. Hình dáng rất giống với ba đóa hoa đang nở rộ. Đây cũng là tồn tại khiến cho nó được gọi là Tam Hoa Cốc.

Ầm.

Chỉ thấy một đợt "sóng nước" từ phía xa đập tới. Đó là một ngọn gió, bao vây lấy mây, hình thành một loại quang cảnh đặc biệt.

Chỉ có điều, mấy người Lăng Hàn đều không nhịn được phải biến sắc.

Đợt sóng gió này thật đáng sợ. Có từng ký hiệu đại đạo nhảy lên. Mỗi cái đều là chí cao vô thượng, dễ dàng có thể chấn nát cửu thiên.

- Phù văn Tiên Vương!

Bọn họ đều kinh ngạc kêu lên.

Thảo nào Vĩnh Xương Tiên Vương nói cơ duyên ở đây, ngay cả Tiên Vương cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ một đợt gió tùy ý cũng chính là công kích cuồng bạo cấp bậc Tiên Vương. Thăng Nguyên Cảnh đụng tới chỉ có phần chết. Mà Tiên Vương... Nhưng không biết đợt sóng gió này tương đương với công kích mấy trọng thiên.

Nói tóm lại, ở trước mặt uy lực của thiên địa, cũng chỉ có Tiên Vương cửu trọng mới có khả năng tiếu ngạo, quan sát tất cả, ngang bằng cùng thiên địa đại đạo.

Bọn họ thử tiến vào trong sơn cốc. Nhưng ở trong mây mù thường xuyên có ký hiệu đại đạo thoáng hiện. Uy năng của nói lại gạt bỏ tất cả, khiến cho bọn họ căn bản không dám lỗ mãng tiến vào.

Hiện tại không có người nào có thể tiến vào sơn cốc.

Tiên Vương chắc hẳn là có thể, nhưng khẳng định cũng có không cách nào tiến sâu. Ý chí của thiên địa cao hơn tất cả.

Có người nói, vào sơn cốc cũng cần phải chú ý. Không thể tùy tiện tìm một chỗ nhảy xuống là được. Nơi này có quy tắc trọng lực, đáng sợ vô cùng. Đáy cốc có loạn thạch giống như đầu mâu, lại gia tăng thêm ký hiệu đại đạo. Nếu như bị đâm trúng, vậy cho dù lấy thể phách của Lăng Hàn cũng không cách nào tiếp nhận được, bảo đảm sẽ phải chết.

Cho nên cần phải tìm được lối vào chính xác, một đường đi xuống, có khả năng đến được sơn cốc. Sau đó sẽ tìm kiếm Liệt Diễm Lôi Kích Mộc.

Bốn người Lăng Hàn đi chừng mấy ngày, cuối cùng tìm được lối vào. Lúc này, ở đây đã có rất nhiều người đến trước. Có người Lăng Hàn nhận ra. Có người hắn lại không biết.

- Lăng huynh!

Chỉ thấy Nghiêm Tiên Lộ và Liễu Kiệt đã đồng thời đi tới. Khi bọn họ phát hiện đối phương đều bắt chuyện với Lăng Hàn, bọn họ không khỏi ngẩn người ra, nhìn về phía đối phương.

Tình huống gì vậy?

Vì sao đối phương cũng chào hỏi Lăng Hàn?

Lăng Hàn lại cười, nói:

- Nghiêm huynh, Liễu huynh.

- A, Lăng huynh làm sao có thể quen biết với hắn được?

Nghiêm Tiên Lộ và Liễu Kiệt gần như trăm miệng một lời hỏi thăm.

Lăng Hàn mỉm cười, nói:

- Đi một chuyến tới Quan Hóa Thành, liền biết Liễu huynh.

- Cái gì? Ngươi thực sự người của Thái An Thiên?

Vừa nói như vậy, Liễu Kiệt tất nhiên hiểu rõ. Hắn lập tức hồi tưởng lại. Lăng Hàn đã không ngừng nói mình là người của Thái An Thiên. Lúc đó không có người nào tin tưởng. Ngay cả hắn cũng cho rằng Lăng Hàn đang cố ý thoái thác. Lúc đó hắn còn rất oán giận. Thật không nghĩ tới đúng là sự thật.

A!

- Lăng huynh, ngươi thực sự người của Thái An Thiên?

Liễu Kiệt vẫn không hết hy vọng, hỏi lại một câu.

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Không thể giả được.

Ánh mắt Liễu Kiệt lóe lên. Một lát sau, hắn mới trầm giọng nói:

- Vậy chờ sau khi tiến vào trong cốc, sẽ tránh không được sẽ xung đột. Ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Bình Luận (0)
Comment