Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2292 - Đánh Tới

Chương 2292: Đánh tới

Quái lạ.

Hắn tạm thời không có tâm tình đi suy nghĩ vấn đề này, mà là quan tâm kết quả cuối cùng.

Rất nhanh, tổng thành tích vòng thứ ba cùng cuối cùng đều đi ra.

Người thứ nhất vòng thứ ba, Lăng Hàn, một trăm điểm.

Người thứ hai, Ngô Tử Hư, chín mươi tám điểm.

Sau đó tổng thành tích, người thứ nhất Lăng Hàn, 292 điểm, người thứ hai Ngô Tử Hư, 289 điểm.

Lăng Hàn số một!

Đối với kết quả này, tất cả mọi người là tương đối tin phục, bởi vì Lăng Hàn ở trên nhận biết linh dược là có thể tiến vào mười người đứng đầu từ xưa đến nay, vòng thứ hai kỳ thực cũng là người thứ hai, vòng thứ ba là người thứ nhất, quán quân này cực kỳ xứng đáng.

Bởi vì Lâm Vĩnh Xương tử vong, nghi thức trao giải cho quán quân cũng vội vội vàng vàng, kín đáo đưa cho Lăng Hàn một tờ bản đồ coi như xong việc.

Người thứ hai? Không khen thưởng.

Cuộc thi đấu này vốn chỉ là vì một danh tiếng, vì thu được cơ hội tiến vào Cổ Đan Tháp, vì lẽ đó cho dù là khen thưởng người thứ nhất cũng chỉ là một loại hình thức.

Tiên dược ở trong bí cảnh kia, nhưng ngươi nhất định có thể đạt được sao?

- Tản đi đi.

Trao giải kết thúc, vậy tự nhiên là ai về nhà nấy.

Lăng Hàn cùng bọn người Tiểu Cốt, Nữ Hoàng đồng thời đi về, cũng không trở về khách sạn, dự định trực tiếp rời Bách Long Thành.

Mục đích của bọn họ là Âm Hồn Cốc.

Bọn họ đều đạt đến Dương Hồn đỉnh cao, không đột phá liền không cách nào tiến thêm một bước nữa.

Âm Hồn Cốc ở Tây Tiên Vực cũng không ít, mà không giống Dương Hồn Hải chính là, Âm Hồn Cốc không có chuyện mở ra hay không mở ra, tùy tiện lúc nào cũng có thể đi vào. Bởi vậy, bọn người Lăng Hàn cũng không cần cố ý tìm kiếm, chỉ cần đi Âm Hồn Cốc cách bọn họ gần nhất là được.

Ầm!

Một luồng khí tức đáng sợ cuốn qua, một tên cường giả đạp không mà đến, phía sau có một con Khổng Tước màu đen giương cánh, mười tám lông đuôi từng chiếc như kiếm, như Tiên Binh.

- Bản tọa Dư Văn Tâm, đến từ Đà La Giáo.

Người cường giả này nói, âm thanh ầm ầm như Lôi Động, ánh mắt của hắn đảo qua.

- Thánh tử giáo ta Thiên Thanh Nguyệt chết ở đây, Giáo chủ đại nhân lệnh ta tra rõ nguyên nhân, mong các vị bằng hữu của Cổ Đan Tháp phối hợp một chút.

Đây là một vị cường giả Thăng Nguyên.

- Bản tọa Phí Cường, Dư huynh, hạ xuống nói chuyện một chút.

Thăng Nguyên Cảnh phía Cổ Đan Tháp nói, chỉ là thiếu một đôi răng cửa, trên mặt lại đẫm máu, hình tượng thực có chút kém.

Dư Văn Tâm nhìn tên cường giả Thăng Nguyên này, biểu cảm trên mặt quái lạ.

Ngươi mới vừa làm gì, đánh nhau với lão bà sao, tại sao thê thảm như thế?

Trong lòng hắn hiếu kỳ, nhưng lại không tiện hỏi, trong lòng hiếu kỳ đến thật giống như bị gãi ngứa. Hắn nhẹ nhàng ho khan một hồi:

- Phí huynh, mong rằng phối hợp.

Phí Cường lộ ra vẻ khó khăn, suy nghĩ một chút, mới nói:

- Dư huynh, không nói gạt ngươi, trong này khả năng còn liên lụy tới một vị Tiên Vương.

- Xảy ra chuyện gì?

Dư Văn Tâm không rõ.

Phí Cường nói chuyện đã xảy ra trước đó một lần, sau đó nói:

- Bản tọa suy đoán, vị Tiên Vương này tất nhiên là có quan hệ cùng một người dự thi trong đó, nếu không, đường đường Tiên Vương lại há có thể ra tay với một tên Phân Hồn Cảnh?

- Phí huynh ngươi lo xa rồi.

Dư Văn Tâm khoát tay áo một cái.

- Ta muốn tìm chỉ là thiên kiêu võ đạo, yêu nghiệt có thể đánh chết Thánh tử giáo ta, làm sao có khả năng có quan hệ tới Đan Sư?

Đúng nha.

Phí Cường chậm rãi gật đầu, trên đời này không có thiên tài như vậy.

- Tựa hồ Dư huynh đã biết hung đồ kia là ai?

Hắn hỏi.

Dư Văn Tâm gật gù:

- Tổng cộng có hai tên hung đồ, một người gọi Kỷ Vô Danh, còn có một người gọi là Lăng Hàn.

Phốc!

Phí Cường trực tiếp phun ra ngoài, mới vừa rồi còn nói không có thiên tài như vậy, nhưng một cái chớp mắt liền bị làm mất mặt.

Thật sự có!

- Ồ, lẽ nào Phí huynh ngươi biết hai người kia sao?

Dư Văn Tâm hỏi.

- Kỷ Vô Danh không biết, Lăng Hàn thì lại biết.

Phí Cường gật đầu.

- Hừ, dám giết Thánh tử giáo ta, bản tọa ngược lại muốn nhìn hắn hình dạng ra sao, có người nói người này thân cao bảy trượng, thân hình như đá tảng.

Dư Văn Tâm nói.

Tiếng nói của hai người cũng không thấp, Lăng Hàn cũng nghe được thanh thanh sở sở, sắc mặt không khỏi biến thành màu đen.

Kháo, đến cùng là ai nói hắn lớn lên như tảng đá?

- Ha ha ha ha!

Một bên, Đại Hắc Cẩu cười đến lăn lộn đầy đất, cái này tự nhiên là công lao của hắn.

- Thân cao khẳng định không có bảy trượng, lớn lên như tảng đá cũng không phải.

Phí Cường chỉ tay về phía Lăng Hàn.

- Ầy, người ở nơi đó.

Ánh mắt của Dư Văn Tâm nhất thời đâm lại, áp lực đáng sợ kéo tới, cho dù lấy thể phách của Lăng Hàn cũng có một loại cảm giác muốn nổ tung.

Cường giả Thăng Nguyên quá mạnh mẽ.

Dưới chân Tiểu Cốt hơi động, che ở trước mặt Lăng Hàn, nhất thời tiêu di cỗ áp lực kia.

- Hả?

Dư Văn Tâm kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Cốt một hồi.

- Các hạ là ai?

Người này lại giống Lăng Hàn như đúc, nếu không phải hắn chủ động ra tay, nhất định sẽ khiến người ta hiểu lầm là Phân Hồn của Lăng Hàn.

- Hừm, các hạ là ai?

Tiểu Cốt tràn đầy phấn khởi, hắn thích nhất người mới cùng hắn chơi học vẹt.

Ta là ai?

Dư Văn Tâm lộ ra vẻ không vui, vừa nãy hắn liền tự giới thiệu, hiện tại ngươi còn hỏi, là cố ý giả câm vờ điếc sao? Hắn đè lại hỏa khí nói:

- Bản tọa Dư Văn Tâm, đến từ Đà La Giáo.

- Bản tọa Dư Văn Tâm, đến từ Đà La Giáo!

Tiểu Cốt đàng hoàng trịnh trọng nói.

- Các hạ, ngươi đây là ý gì?

Dư Văn Tâm tăng cao âm thanh một đoạn, lộ ra vẻ giận dữ.

Hiện tại Tiểu Cốt học vẹt đã không chỉ là nói, mà là ngữ khí, thần thái cũng giống đến sôi gan, hắn cũng lộ ra vẻ giận dữ, lớn tiếng nói:

- Các hạ, ngươi đây là...

Dư Văn Tâm tức giận đến muốn nổ tung, ngươi ở ngay trước mặt ta giả mạo ta, chơi rất vui sao?

- Ngươi quá mức!

Hắn trầm giọng nói.

- Ngươi quá mức!

Tiểu Cốt cũng trầm giọng nói.

Dư Văn Tâm nhẫn không thể nhẫn, hung hãn ra tay, hư không nhấn một chưởng về phía Tiểu Cốt, nhất thời, một mũi tên màu đen bắn ra, che kín phù hiệu đại đạo, đây là một đòn có thể tan vỡ thiên địa.

Tiểu Cốt đầy mặt mờ mịt, cũng không tránh né, mặc cho mũi tên này tập kích lại.

Phốc, hắc tiễn vào thể.

Tiểu Cốt dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dư Văn Tâm, đầy mặt cũng không rõ, vừa nãy không phải chúng ta còn chơi rất vui sao, làm sao ngươi đột nhiên lại đánh ta? Hơn nữa, đánh ngực ta làm gì, sẽ không tạo thành thương tổn mảy may a.

Bình Luận (0)
Comment