Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2298 - Âm Hồn Cốc

Chương 2298: Âm Hồn Cốc

Lữ Hải Dung mang theo đám người Lăng Hàn phá không mà đi.

Có một vị Tiên Vương tầng tám tọa trấn, tất cả đương nhiên cực kỳ thuận lợi.

Một hơi đi ba ngày đường, lúc này Lữ Hải Dung mới ngừng lại.

Liên tục không được, Hổ Nữu nhất định phải ăn.

Một kẻ tham ăn muốn ăn, kia là không gì có thể ngăn cản.

Bọn họ liền đi tìm địa phương ăn cơm, Lữ Hải Dung từ đầu đến cuối không có hé răng, bởi vì nàng cảm giác có chút xin lỗi Lăng Hàn.

Lúc trước bọn họ gặp phải Tứ Hải Cung đánh lén, là Lăng Hàn bảo vệ Hổ Nữu, nếu không sẽ không có chuyện của nàng. Nhưng trước đó tam đại Tiên Vương bức vua thoái vị, nàng lại lựa chọn từ bỏ Lăng Hàn.

Tuy hiện tại nguy cơ giải trừ, nhưng nàng vẫn còn có chút lúng túng.

- Chúng ta đi Âm Hồn Cốc trước, hay đi tìm bảo tàng trước?

Hổ Nữu vừa ăn vừa hỏi, có vẻ tràn đầy phấn khởi.

- Chúng ta kế tiếp...

Tiểu Cốt vừa ăn một bên học vẹt.

- Không nên cướp đồ vật của Nữu!

Hổ Nữu sốt sắng, Tiểu Cốt cứng đờ này lại còn ăn miếng thịt nàng thích nhất, nàng vội vã đi bảo vệ đồ ăn.

- Không muốn cướp đồ vật của Nữu!

Tiểu Cốt cũng đồng dạng đi bảo vệ đồ ăn.

Lăng Hàn không khỏi cười to nói:

- Vẫn là trước tiên đi Âm Hồn Cốc đi.

Mấy người bọn hắn đã tới Dương Hồn đỉnh cao, mỗi một ngày không đột phá Âm Hồn đều là đang lãng phí thời gian.

- Tốt!

Hổ Nữu vỗ tay nói.

Sắc mặt của Lữ Hải Dung có chút đen, nàng đường đường là Tiên Vương, nhưng mấy người này thậm chí ngay cả hỏi nàng một hồi cũng không có!

Có điều, thứ nhất Hổ Nữu bướng bỉnh, thứ hai nàng cũng hiếu kì lai lịch của Tiểu Cốt, lực chú ý vẫn ở trên người của Tiểu Cốt.

- Âm Hồn Cốc gần nhất ở... Hắc Mạc Sâm Lâm.

Nữ Hoàng lấy ra địa đồ, tìm một lúc, nàng chỉ vào một điểm trên bản đồ nói.

- Tự chúng ta chạy đi, cần nửa tháng, có điều nếu là có Lữ tiền bối hộ tống, một hai canh giờ liền được rồi.

Lăng Hàn cười nói.

- Người xấu xí, ăn xong liền mang chúng ta đi.

Hổ Nữu lập tức nói, còn vô vùng bực bội, cái lão Yêu bà này lại muốn hi sinh Lăng Hàn của Nữu.

Lữ Hải Dung chỉ có phần gật đầu, nàng là Tiên Vương tầng bốn ở trước mặt Hổ Nữu thực là một chút tính khí cũng không có.

Cho dù Lữ Hải Dung không có triển lộ ra bá thế gì, nhưng Tiên Vương chính là Tiên Vương, tùy ý lưu chuyển ra một tia khí tức cũng cực kỳ đáng sợ, bởi vậy, tuy chổ bọn họ có mấy nữ tử đẹp như thiên tiên, nhưng không người dám tới thấy sang bắt quàng làm họ.

Một bữa cơm ăn rất thuận lợi, cái này ở Lăng Hàn xem ra là chuyện khó mà tin nổi, bởi vì đại bộ phận thời gian bọn họ ở tửu lâu ăn cơm sẽ gặp phải phiền phức.

Lữ Hải Dung cuốn một cái, mang theo bọn họ lại đi ra.

Tốc độ của Tiên Vương quá nhanh, chỉ sau một canh giờ bọn họ liền đến Hắc Mạc Sâm Lâm.

- Kế tiếp liền xem chính các ngươi.

Lữ Hải Dung nói.

- Sau khi đột phá liền tới nơi này, ta liền chờ ở đây.

Nói xong, thân hình nàng lóe lên đã biến mất không còn tăm hơi.

Đi cũng thật vội vã.

- Chúng ta cũng đi!

Hổ Nữu đi trước tiên, hấp tấp.

Lăng Hàn nở nụ cười, dắt tay của Nữ Hoàng mà đi, Nhu yêu nữ như tiểu oán phụ theo ở phía sau, Tiểu Cốt đần độn, như con vịt không biết đi đâu.

Hắc Mạc Sâm Lâm luôn rất náo nhiệt, nơi này có một loại thảo dược gọi là Ma Vân Cô, tuy không đạt cấp bậc Tiên dược, nhưng là vật liệu phụ không thể thiếu trong luyện chế rất nhiều Tiên đan, hơn nữa chỉ có nơi này mới có thể sinh trưởng.

Bởi vậy, nơi này quanh năm có người hái thuốc, thậm chí bởi vì người hái thuốc cần, trong vùng rừng rậm còn chậm rãi xây dựng lên một thị trấn nhỏ, để cho người hái thuốc nghỉ ngơi, cũng có thể che gió che mưa cho bọn họ.

Sau một ngày, mấy người liền tới trấn nhỏ này.

Tiến vào trấn không cần đòi bảo hộ phí, có điều tất cả đồ vật trong trấn đều vô cùng đắt, bao quát khách sạn. Có điều nếu như lựa chọn ở khách sạn, như vậy chủ quán sẽ bảo đảm an toàn, nếu như ngươi ở ngoài quán, có thể vào Không Gian Thần Khí trốn một chút, như vậy thời điểm ngươi rời Không Gian Thần Khí, nói không chắc liền có một thanh kiếm ở trước mặt đâm lại.

Mấy người Lăng Hàn chỉ ở trong trấn đi một lượt liền rời khỏi, bọn họ không phải là đến hái Ma Vân Cô, mà là muốn đi vào nơi sâu xa của Hắc Mạc Sâm Lâm, bên trong liền có Âm Hồn Cốc.

Vì lẽ đó, vùng rừng rậm này liền càng náo nhiệt, luôn có cường giả Dương Hồn tới, đi vào Âm Hồn Cốc đột phá.

Sau ba ngày, mấy người Lăng Hàn mới rốt cục đi tới lối vào Âm Hồn Cốc.

Theo lý mà nói, nhóm Lăng Hàn có ba đại mỹ nữ, nên hấp dẫn một ít ong bướm, nhưng tới nơi này hái thuốc như thế nào sẽ là cao thủ? Bởi vậy, Phân Hồn ở đây tuyệt đối là cấp bậc Đại Cao Thủ, nào có người dám muốn chết?

Tiến vào Âm Hồn Cốc liền không giống, đều là đột phá Âm Hồn mà đến, cảnh giới của mọi người cũng thế, dĩ nhiên là miễn không được có người muốn phóng túng.

Lăng Hàn liền giết vài người, cuối cùng không có ai còn dám động ý nghĩ không an phận.

Bọn họ lại được mấy ngày, phía trước xuất hiện một hồ sâu.

Đầm nước xanh biếc, sâu không thấy đáy.

Cái này gọi là Ngọc Đàm, cực kỳ lạnh, chính là nơi chí âm. Mà ở trong đầm, sẽ súc tích ra một loại đồ vật được gọi là Âm Hồn Ngọc, cái này như Dương Hồn Thạch, hòa thần hồn vào liền có thể hóa thành hồn thể.

Nhưng làm sao từ trong Ngọc Đàm đạt được Âm Hồn Ngọc đây?

Hiển nhiên không thể lặn xuống, có người nói cái này ngay cả cường giả Thăng Nguyên Cảnh cũng có thể đông giết, chỉ có Tiên Vương ra tay mới có thể làm được. Có điều, chỉ là Dương Hồn đột phá, làm sao mời được Tiên Vương ra tay?

Đương nhiên không thể chỉ có một biện pháp như thế, Dương Hồn cảnh đồng dạng có thể đạt được Âm Hồn Ngọc, vậy cần Võ Giả lấy thần thức bản thân đi câu thông, nếu như thành công, Âm Hồn Ngọc sẽ tự mình bay ra mặt nước.

Như vậy, có thể lấy ra ngoài giao cho những người khác hay không?

Không được!

Một khi rơi vào trong tay người thứ hai, Âm Hồn Ngọc sẽ tự mình đổ nát.

Từ điểm đó mà nói, ngay cả mời Tiên Vương ra tay cũng vô dụng.

Bên cạnh Ngọc Đàm, có rất nhiều người đang ngồi xếp bằng, tập trung tinh thần bắt đầu câu thông Âm Hồn Ngọc ở trong đầm.

Người xác thực rất nhiều, có dựa vào rất gần, có thì ở khá xa.

Hết cách rồi, đầm nước hàn khí ngút trời, trong đó ẩn chứa quy tắc hệ thủy mạnh mẽ, ngay cả Dương Hồn Đế giả cũng không thể đi đến bờ đầm, đã sớm đông thành băng điêu.

Bình Luận (0)
Comment