Chương 2300: Người nói xấu chết (Thượng)
Nói một cách đơn giản, hắn đã cùng quy tắc hệ thủy nơi này đồng hóa.
Hai trượng! Một trượng!
Lăng Hàn còn đi về phía trước, cuối cùng đứng ở bên cạnh đầm nước, đi lên trước một chút xíu nữa chính là nước lạnh lẽo âm trầm.
Trước nay chưa từng có!
Đây chỉ có Tiên Vương mới có thể làm được, hiện tại xuất hiện ở trên người một tên Phân Hồn Cảnh.
Trời ạ, đây là quái vật gì?
Lăng Hàn ngồi khoanh chân, hắn mới chẳng muốn để ý người khác là nghĩ như thế nào, ở khoảng cách này nếu có thể xúc động ra Âm Hồn Ngọc, vậy hắn hóa ra Phân Hồn chính là mạnh nhất trong Âm Hồn.
Vù, hắn thả ra thần thức, lan tràn vô tận.
Thần thức tản ra đương nhiên là lập thể, nhưng sau khi tiến vào phương hướng đầm nước, thần thức của hắn lại gặp phải cản trở, không đúng, cái từ cản trở này không quá đúng, phải nói là một vùng lầy, để thần thức của hắn rất khó tiến tới.
Mà lúc này, hắn có thể “nhìn thấy” bốn phía đầm nước có từng khối từng khối đá óng ánh.
Đây chính là Âm Hồn Ngọc, nếu thần thức của hắn đạt được cộng hưởng với một khối trong đó, khối Âm Hồn Ngọc kia sẽ tự động bay ra đầm nước, trở thành vật dẫn cho đạo Phân Hồn thứ hai của hắn.
Nhưng Lăng Hàn không có ý nghĩ dừng lại, mà dật động thần thức tiếp tục đi xuống.
Hắn đi tới bờ đầm, là muốn đạt được Âm Hồn Ngọc tốt nhất, mà Âm Hồn Ngọc tốt nhất đương nhiên là ở nơi sâu xa nhất của đầm nước, sao có thể ở gần bờ?
Hắn tiếp tục đi xuống, cực kỳ gian nan.
Đây đối với thần thức tiêu hao thực sự là quá to lớn, không lâu lắm Lăng Hàn liền cảm thấy tinh thần uể oải, hận không thể ngã đầu liền ngủ. Nhưng nếu ngủ, vậy thì thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sao được?
Lăng Hàn cắn răng, anh dũng đi về phía dưới.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, mỗi nhiều hơn một khắc, Lăng Hàn đều cảm giác mình đạt đến cực hạn, nhưng hắn nhiều lần đột phá cực hạn của mình, đổi mới kỷ lục.
Rốt cục!
Lăng Hàn hơi choáng, nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy đáy của đầm nước.
Nơi đó chỉ có một khối ngọc thạch, đang tản mát ra ánh sáng nhu hòa màu xanh biếc.
Lăng Hàn lập tức bay lên một luồng cảm giác, đây chính là Âm Hồn Ngọc hắn cần tìm.
Hắn dật động thần thức, đâm về khối Âm Hồn Ngọc kia.
Ầm!
Thần thức của hắn đụng vào trên tảng đá, rõ ràng không có bất luận thực thể tiếp xúc gì, lại làm cho hắn cảm giác cả người run lên, đầu muốn nứt ra.
Tê, thật cứng cỏi.
Theo lý mà nói, thần thức vô hình, có thể xuyên thấu tất cả, tại sao gặp phải tảng đá kia liền không được?
Đây chính là nguyên nhân nó có thể trở thành vật dẫn của Phân Hồn đi.
Lăng Hàn không ngừng xung kích khối Âm Hồn Ngọc kia, tuy một lần lại một lần bị gảy trở về, nhưng bất khuất kiên cường.
Khối Âm Hồn Ngọc này là khối to nhất Lăng Hàn thấy, mà quả thật có thuyết pháp như vậy, Âm Hồn Ngọc càng lớn, hiệu quả liền càng tốt.
Hơn nữa, khối Âm Hồn Ngọc này cũng ở nơi sâu xa nhất của đầm nước, tin tưởng chính là vương của Âm Hồn Ngọc.
Hoặc là không muốn, muốn liền muốn tốt nhất.
Lăng Hàn tranh đấu với khối Âm Hồn Ngọc này, không thu phục nó, hắn thề không bỏ qua.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi lần va chạm, hắn đều giống như một con cá không tự lượng sức va vào đê đập thâm hậu, tuyệt đối không thể phá đê, mà sẽ chỉ làm mình vỡ đầu chảy máu. Nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, một lần va không phá liền va lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ cần hắn không buông tha, vậy cuối cùng có một ngày đê đập sẽ bị hắn xông hủy.
Thời gian cứ như thế vội vã trôi qua, chớp mắt một cái, nửa năm trôi qua, lại chớp mắt một cái, mười năm trôi qua.
Ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm!
Bên cạnh đầm nước, sớm đã có người thu được Âm Hồn Ngọc, hoàn thành đột phá, hài lòng rời đi, cũng có người ở đây không biết đợi bao nhiêu năm, không thể không tạm thời rời đi, bởi vì hắn còn có người quan tâm, không thể vẫn đợi ở chỗ này.
Có điều, xúc động Âm Hồn Ngọc vốn là một sự tình cực kỳ tốn thời gian, thông thường mà nói là một trăm năm lên, sau đó là một ngàn năm đến đỉnh, nếu như một ngàn năm còn không cách nào xúc động Âm Hồn Ngọc, vậy phải đổi một khối thử xem, nếu không khẳng định đừng đùa.
Bất kể là Lăng Hàn, hay Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu yêu nữ, cũng không có xúc động Âm Hồn Ngọc, ở chỗ kia ngồi bất động như đá.
Hai trăm năm, năm trăm năm, tám trăm năm!
Người mới đi vào, nhìn thấy phụ cận đầm nước lại có bốn người, cũng sẽ giật mình rơi con ngươi. Đặc biệt là Lăng Hàn, ngay ở bên cạnh đầm nước, lấy tay liền có thể chạm tới đầm nước, đây là sự tình hầu như chỉ có Tiên Vương mới có thể làm được.
Một ngàn năm!
Vèo, một vệt ánh sáng từ trong đầm nước đột nhiên vẽ ra, là một khối ngọc thạch, sau đó bắn nhanh về phía Nhu yêu nữ, gãy một cái, nện ở trên gáy của nàng, nhưng không có tạo thành bất cứ thương tổn gì, mà như trâu bùn vào nước, nhanh chóng thẩm thấu vào.
Chỉ một cái chớp mắt mà thôi, khối ngọc thạch này liền biến mất không còn tăm hơi.
- Nàng đạt được Âm Hồn Ngọc!
- Ở nơi hai mươi tám trượng đạt được Âm Hồn Ngọc, tan vào Phân Hồn, tất nhiên vô cùng mạnh mẽ.
- Điền Hách cũng chỉ ở nơi ba mươi trượng đạt được Âm Hồn Ngọc, hầu như đánh bại toàn bộ Địa Hồn cảnh ở khu vực Tinh Thành chúng ta, cô gái này... Nhất định sẽ càng thêm lợi hại.
- Lẽ nào ngay cả Thiên Hồn sơ kỳ cũng có thể tới đánh?
- Vậy cũng chỉ có đến thời điểm đó mới biết.
Ở dưới ánh mắt ước ao, ghen tỵ của mọi người, Nhu yêu nữ bắt đầu dung hợp Âm Hồn Ngọc, xung kích Âm Hồn.
- Có điều, còn có ba người làm sao một chút động tĩnh cũng không có?
- Đã một ngàn năm, gần giống như đến mức tận cùng rồi.
- Bọn họ khẳng định không tự lượng sức, muốn xúc động Âm Hồn Ngọc vượt qua trình độ bọn họ, kết quả tự nhiên không thể thành công.
- Phải, cho rằng nhiều hơn trước vài bước liền nhất định có thể xúc động Âm Hồn Ngọc tốt nhất sao? Thực sự là ngây thơ, người biết chọn ngọc, ngọc cũng biết chọn người.
Những người tầm mắt hạn hẹp kia lại bắt đầu nói mát, có điều ba người Lăng Hàn xác thực dùng vượt qua một ngàn năm, để những người khác không thể nói gì được. E là ba người này đã đổi mục tiêu, bằng không chỉ có phần phí công.
Hai ngàn năm!
- Sao ba người bọn hắn còn chưa thành công?
- Đúng vậy, thiên tài như vậy phải rất dễ dàng xúc động Âm Hồn Ngọc a.
- Khà khà, lẽ nào các ngươi không biết, có thật nhiều thiên tài mới đầu kinh diễm tuyệt thế, nhưng chẳng mấy chốc sẽ phai mờ, ta xem, ba người này là được rồi.