Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2311 - Cấp Trên Là Ai

Chương 2311: Cấp trên là ai

Phốc!

Hai tay Tiểu Trình đấm tới, máu tươi bắn tung tóe, độc thể không có hiệu quả với hắn.

Quân Ca kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, hắn cảm ứng trái tim của mình đã bị đánh nát, hơn nữa lực lượng hủy thiên diệt địa từ trái tim xông lên thức hải của mình, thế không thể ngăn cản.

Chỉ trong nháy mắt thân thức của hắn bị tiêu diệt, hóa đạo mà đi.

Hắn vô cùng không cam lòng, tiên thai cũng không thể tránh né một kích này?

Làm sao có thể!

Sớm biết như vậy không tiếp tay làm việc xấu, hắn ôm đùi long gia, hắn cũng không muốn bồi mạng của mình vào nơi này.

Lăng Hàn vốn sững sờ, sau đó suy nghĩ trong lòng.

Tuy tiên thai chi lực cường đại, ví dụ như hóa thân thành nọc độc, trong thời gian ngắn vạn pháp bất xâm, nhưng "Vạn pháp" là nhắm vào thiên địa quy tắc của thiên địa này, mà tiểu Trình là tu hành giả hệ thống khác, tự nhiên sẽ không bị tiên thai ảnh hưởng.

Đây là hai thiên địa, hai giới đối lập.

Binh thiểu sợ tới mức vội vàng chạy trối chết, khá tốt, mục tiêu của tiểu Trình chính là Dương Hiểu, cũng không có tiến hành truy kích hắn, từ đó hắn may mắn đào thoát.

Tiểu Trình một tay đoạt lấy Dương Hiểu, lớn tiêng kêu:

- Dương thiếu gia! Dương thiếu gia!

Nếu như Dương Hiểu còn có lực nói nhảm, nhất định sẽ nhảy dựng lên tát vào mặt con hàng này.

Ngươi bị mù sao, không thấy ta trúng độc căn bản không thể nói chuyện, không động đậy tay, ngươi gọi làm cái quái gì, còn không nhanh chữa trị cho ta?

Đáng tiếc chỉ sống thông minh của tiểu Trình quả thực có hạn, chỉ biết kêu gào, căn bản không biết biến báo.

- Đi! Đi!

Binh thiểu lớn tiếng kêu lên, hắn cũng gọi đám hồ bằng cẩu ưữu rời đi, bọn họ thật sự không địch lại.

Tiểu Trình không truy kích, trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới chuyện của Dương Hiểu, nếu như Dương Hiểu gặp chuyện không may, hắn nhất định bị Hùng Tứ chụp chết.

Đương nhiên một Dương Hiểu không coi vào đâu, mấu chốt con cờ này chính là hạt giống, ngày sau sẽ phá vỡ Thiên Thánh Cung.

Hắn cuối cùng kịp phản ứng, liền ôm Dương Hiểu muốn quay về Bạo Hùng bang.

- Chậm đã!

Lăng Hàn thò tay cản lại.

- Vì sao ngăn cản ta?

Tiểu Trình quát lớn, trong ánh mắt mang theo sát khí.

Ai ngăn hắn cứu Dương Hiểu chính là kẻ địch của hắn.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói:

- Đến, tâm sự.

Tâm sự?

- Ta không có gì để nói với ngươi cả!

Ánh mắt Tiểu Trình sinh ra hung quang đáng sợ.

- Nếu không tránh ra, ta giết ngươi!

- Ngươi tu hành công pháp này bao lâu rồi?

Lăng Hàn nói chuyện giống như đang nói chuyện nhà, không có chút hùng hổ.

- Cút!

Tiểu Trình ra tay tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn tiện tay ngăn cản, công kích của tiểu Trình dừng lại.

Đương nhiên tiểu Trình sẽ không dừng lại, ầm ầm ầm, hắn không ngừng ra tay nhưng căn bản không thể đột phá phòng ngự của Lăng Hàn cho nên tấn công chỉ uống công vô ích.

Hổ Nữu không kiên nhẫn, nàng bay tới tấn công đối phương.

Ầm ầm ầm, chỉ đánh vài chiêu đã làm tiểu Trình hôn mê.

Dương Hiểu khiếp sợ, da đầu ngứa như muốn tróc ra.

Thì ra đám người này cường đại như thế, hắn còn có ý nghĩ kỳ quái với ba nữ nhân kia, quả thực tự tìm đường chết. May mắn may mắn, bởi vì trời đưa đất đẩy cho nên hắn không trở mặt với đám người Lăng Hàn, nếu không hắn sớm chết rồi.

Hiện tại hắn vẫn còn một đường sinh cơ.

Lăng Hàn nhìn về phía Dương Hiểu, hắn vươn tay nhấn một cái, phát động mộc chi bản nguyên lực ap chế độc tố trong người Dương Hiểu một lúc.

Cảnh giới của hắn hơn xa Quân Ca, hơn nữa có được mộc chi bản nguyên chi lực, muốn áp chế chât độc chỉ là chuyện nhỏ.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Dương Hiểu khôi phục năng lực nói chuyện, đây là nghi hoặc lớn nhất của hắn.

Tại sao mấy người này có thể là thân nhân của Lăng Kiến Tuyết chứ, vì cái gì đầu nhập vào Lăng Kiến Tuyết, quá khéo, cũng chỉ có Trần Sương Sương mới tin tưởng lời này.

Lăng Hàn vỗ vỗ mặt Dương Hiểu, cười nói:

- Bây giờ là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta, hiểu hay không?

Hắn không có uy hiếp gì nhưng trên người có khí thế không giận tự uy, làm cho nội tâm Dương Hiểu sinh ra hàn ý rất mạnh.

- Hiểu!

Dương Hiểu liền vội vàng gật đầu.

- Tốt lắm, nói chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước đi.

Lăng Hàn thản nhiên lên tiếng.

Dương Hiểu hơi chần chờ, đột nhiên nội tâm hắn phát lạnh, ánh mắt Lăng Hàn thật đáng sợ, hắn cảm thấy có tử vong áp bách. Hắn lập tức nói rõ những chuyện xảy ra mấy ngày trước.

- Hỗn đản!

Trần Sương Sương nổi trận lôi đình, hỗn đản này lừa gạt nàng không tính, không ngờ còn muốn nàng ăn mị dược?

Thật là đáng chết!

Lăng Hàn cũng bảo Nữ Hoàng áp chế Trần Sương Sương, hắn muốn hỏi những chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước khi hắn rời đi.

- Trong lòng đất trấn nhỏ có một pho tượng khổng lồ, chỉ cần thành tâm cầu nguyện với pho tượng là có thể đạt được lực lượng gia trì?

Lăng Hàn thì thào, tình huống giống như lúc hắn ở trên đảo.

Đầu tiên dùng lực lượng có được dễ dàng hấp dẫn người khác, sau đó hoàn toàn hãm vào bên trong, cũng sẽ thoát ly hệ thống tu luyện hiện hữu giống đám dân trên đảo.

Hùng Tứ tuyệt đối có dụng tâm hiểm ác, hắn muốn thông qua chậm rãi ăn mòn Dương Hiểu để thâm nhập vào Thiên Thánh Cung, như vậy một đời lại một đời, có khả năng thế lực bát trọng sẽ thay đổi cờ xí trong một đêm.

Thế lực hắc ám đã ngầm ra tay với đại giáo như Thiên Thánh Cung, tình thế nguy hiểm còn vượt xa dự tính của Lăng Hàn.

Hắn vung tay lên, oanh, hỏa diễm vô tận bộc phát dốt Dương Hiểu thành tro tàn.

- Ngươi lại giết hắn?

Trần Sương Sương chỉ ngây ngốc hỏi.

- Không giết còn giữ làm gì?

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Đi, đi gặp lại vị Hùng bang chủ kia, hy vọng đây là con cá lớn, đúng rồi, tại sao tiểu Cốt lại chơi trò mất tích đúng vào lúc này?

Mấy người bọn họ cũng xuất phát đi tới trấn nhỏ.

Lăng Hàn đã tới qua một lần cho nên quen việc dễ làm, chỉ nửa ngày đã tới nơi cần tới.

Ầm, Lăng Hàn vươn tay ném tiểu Trình ra bên ngoài, tiểu Trình cày một đường dài trên mặt đất trong tiểu trấn.

Trong nháy mắt người trong trấn dừng động tác lại, sau đó dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn sang đám người Lăng Hàn.

- Gọi bang chủ các ngươi ra đi.

Lăng Hàn thản nhiên lên tiếng.

- Ha ha, là cuồng nhân, không ngờ còn mang theo mấy tiểu nhân nũng nịu tới trấn Hùng Bạo chúng ta, làm vậy khác gì tìm chết chứ?

Có người trong trấn cười lớn.

Trong nháy mắt Lăng Hàn chém ra một đạo kiếm quang, phốc, máu tươi bắn lên bầu trời, ngay sau đó có một đầu lâu rơi xuống đất.

Thi thể không đầu mềm nhũn quỳ xuống, sau đó trên người xuất hiện hỏa diễm thiêu đốt thành tro bụi.

Bình Luận (0)
Comment