Chương 2517: Cân nhắc qua
Câu nói này thực không có nửa điểm khuếch đại, Thiên Tôn hai giới đều đang đuổi giết Lăng Hàn, nhưng hắn còn không phải sống sinh long hoạt hổ, hơn nữa sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn, ngày sau còn có thể trở thành Thiên Tôn, thậm chí vượt qua Thiên Tôn, ấn lại đám người Phong Tình Thiên Tôn đánh.
Đế Phi đương nhiên sẽ không tin tưởng, có thể tới nơi này nói rõ đối phương chỉ là một Trảm Trần, như vậy hắn là Ngũ Trảm Đế giả tuyệt đối không thể không địch lại.
Lùi một bước mà nói, coi như đối phương cũng là Ngũ Trảm Đế giả, hắn cũng tin chắc mình sẽ càng hơn một bậc.
- Muốn chết!
Đế Phi hung hãn ra tay, một đạo hào quang sáng rực rỡ tuôn ra, hóa thành một thanh kiếm, vót về phía Lăng Hàn.
Tuy Lăng Hàn đã đánh qua với Võ Giả dị vực, nhưng chỉ tiếp xúc qua quy tắc Hắc Ám, bởi vậy, nhìn thấy Đế giả của Quang Minh Tộc này không khỏi nhiều hơn mấy phần hứng thú, muốn nhìn một chút quy tắc này đến tột cùng có thần diệu gì.
Bởi vậy, hắn cũng không có sử dụng lực lượng nào, tùy ý ra tay cùng Đế Phi vui đùa một chút.
Hiện tại Lăng Hàn quá mạnh mẽ, cấp độ Tiên Vực xác thực không bằng dị vực, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ thích hợp, trong quy tắc vẫn có đồ vật dị vực không bằng.
Bù đắp cả hai, đây mới là đạo tốt nhất.
Nếu hắn trở lại Tiên Phủ Cảnh, vậy liền không phải Đế Tinh, mà là tồn tại vượt qua Đế Tinh, có thể xưng là Đế Nguyệt, Đế Nhật gì đó, ngược lại hai cái này lớn hơn sao nha.
Đế Phi đại phát thần uy, quy tắc Quang Minh vận chuyển, hắn phảng phất như đã biến thành một Chiến Thần, hoàn toàn đè lên Lăng Hàn đánh.
Đầy mặt hắn ngạo nhiên, hắn quả nhiên mới là Đế giả mạnh nhất, Lăng Hàn tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn, chỉ là chẳng biết vì sao đối phương cực kỳ quái lạ, lại nắm giữ vô số quy tắc, hái được hơn sáu mươi tiên quả.
Nhưng sau một quãng thời gian, hắn có chút cấp bách, bởi vì mặc hắn chiếm thượng phong làm sao, cũng không cách nào áp chế Lăng Hàn, giành lấy thắng lợi.
Sao tính dai của tên này mạnh như vậy?
Hắn thầm nói, nhưng nghĩ tới Lăng Hàn hẳn cũng là một tên Đế giả, không bị hắn lập tức đánh bại cũng hợp tình hợp lý.
Những người khác cũng khiếp sợ, không nghĩ tới Lăng Hàn mạnh như vậy, lại cũng là một tên Đế giả, mà tên phu xe lúc trước chỉ điểm Lăng Hàn kia càng líu lưỡi, hắn còn nói Lăng Hàn không nên nghĩ xa, không nghĩ tới người ta mãnh liệt đến mức độ như thế.
- Đại Quang Minh Kiếm, chém hết chư tà!
Đế Phi hét lớn một tiếng, đột nhiên lấy ra một bảo kiếm, toàn thân sáng rực, thật giống như do Quang Minh thuần túy tạo thành, cực kỳ thần kỳ.
Hắn vung vẩy trường kiếm, chém về phía Lăng Hàn.
Xèo, ánh sáng tỏa ra, khiến người ta mở mắt như mù.
Trong lòng Lăng Hàn bay lên một luồng cảm giác cổ quái, thật giống như có vô số tiên tử tươi đẹp vẫy tay với hắn, để hắn cam tâm nhận lấy cái chết, từ đó có thể bay thăng cảnh giới cực lạc, không buồn không lo, không còn chinh chiến, chỉ có hưởng lạc.
Hắn lập tức mở hai mắt, bùng lên hàn quang kinh người, quy tắc Quang Minh này có hiệu quả đầu độc lòng người.
Đùng, kiếm ánh sáng hạ xuống, lại bị Lăng Hàn một phát bắt được, hắn lại khe khẽ rung lên, nhất thời đoạt kiếm áng sáng qua, chỉ thấy tài liệu này cực kỳ đặc thù, lại không giống thực chất, mà là quy tắc thuần túy dung hợp.
- Phương pháp luyện khí đặc thù.
Lăng Hàn thầm nói, ngẩng đầu lên, đã thấy tất cả mọi người xung quanh đều há to miệng, hoàn toàn có thể nhét một quả trứng gà vào.
Những người khác đương nhiên kinh ngạc đến ngây người, kháo, có như ngươi sao, mới vừa rồi còn một bộ không địch lại, nhưng tiện tay trảo một cái liền lấy binh khí của người ta, không thấy hiện tại Đế Phi còn không rõ ràng là chuyện gì sao?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ý tứ không tốt, doạ đến mọi người!
- Cái kia, người mới vừa rồi nói muốn giết ta đều bước lên một bước, chúng ta đến tính sổ a.
Xoạt, chí ít chín phần mười người đều đồng loạt lui về phía sau một bước, nhất thời để mấy người phản ứng chậm nổi bật ra ngoài.
- Không, không phải ta!
Một người thấy thế, vội vàng lắc đầu, một bên liều mạng biện giải, mấy cái khác thông minh hơn nhiều, vội vã lùi về sau.
Đế Phi đè ép hỏa khí nói:
- Bán ta một trái, giá tiền tùy ngươi mở.
Hắn đáp ứng cho Vân Hà tiên tử một tiên quả, nhưng hiện tại khẳng định không cách nào tự tay hái, không thể làm gì khác hơn là mua Lăng Hàn.
Người khác chắc chắn sẽ không bán, chỉ có một trái mà thôi.
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải muốn giết ta sao?
Đế Phi tránh không đáp, có thể giết Lăng Hàn, hắn đương nhiên chẳng muốn phí lời, ai bảo hắn giết không xong chứ? Hắn hừ một tiếng nói:
- Ra giá đi.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta có một chủ ý càng tốt hơn, không bằng ta làm thịt ngươi, vậy tất cả mọi thứ của ngươi không toàn bộ quy về ta sao?
- Ha ha!
Đế Phi ngạo nhiên mà cười, hắn là ai? Một vị Đế giả, mà ca ca của hắn càng là một vị Đế Tinh, nhất định sẽ thành tựu cường giả Thập Bát Liên vô thượng, ai dám giết hắn?
- A...
Tiếng cười của hắn im bặt, bởi vì cái cổ đã bị Lăng Hàn nắm, xách lên.
Hắn có lực lượng vô thượng, nhưng rơi vào trong tay Lăng Hàn lại như con gà con, hoàn toàn mất đi lực lượng. Hắn không khỏi ngơ ngác, mình đến tột cùng kém Lăng Hàn bao nhiêu, lại không chịu được một đòn như thế.
Thấy Lăng Hàn lộ ra sát khí uy nghiêm đáng sợ, Vân Hà tiên tử mở miệng nói:
- Các hạ kính xin hạ thủ lưu tình, huynh của Đế Phi chính là một vị Đế Tinh, bây giờ tu vi là Bát Liên tầng chín, có vô địch chi uy.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Vậy ta liền phải ăn thiệt thòi, mặc cho tiểu tử này cưỡi trên đầu?
- Các hạ cần gì phải tranh giành bực bội nhất thời?
Vân Hà tiên tử khuyên bảo nói, nàng ngược lại không có tình cảm gì với Đế Phi, mà là cực kỳ kiêng kỵ Đế Bàng, đây là một thiên kiêu chân chính, có người nói rất nhiều Tổ Vương đều đưa ra cành ô-liu cho hắn, muốn thu hắn làm đồ đệ.
- Vậy ta suy tính một chút.
Lăng Hàn nói, chỉ chớp mắt một cái hắn liền mở miệng.
- Được, ta cân nhắc qua.
Ngươi như vậy cũng gọi cân nhắc?
Vân Hà tiên tử không khỏi có loại cảm giác dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy người trước mặt này mặc dù là Ác Ma tộc, nhưng không nham hiểm như Ác Ma tộc chút nào, càng tiếp cận một vô lại.
- Vậy các hạ suy tính làm sao?
Nàng nói.
- Đương nhiên là giết.
Lăng Hàn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, tay phải hơi siết, đùng, cái cổ của Đế Phi liền bị bẻ gảy, trong nháy mắt liền chết.