Chương 2816: Sửa chữa
Trác Khải chính là “người địa phương”, từ trước đến giờ xem thường người ngoại lai, vì lẽ đó mới trào phúng Lăng Hàn một hồi.
Hắn vốn tưởng rằng Lăng Hàn bị xe ngựa vượt qua, tốc độ khẳng định không bằng mình, ai nghĩ đến kia căn bản không phải Lăng Hàn toàn lực phát huy.
Lăng Hàn hừ một tiếng:
- Nói xin lỗi!
Kỳ thực hắn là một người rất dễ nói chuyện, người khác không chọc đến hắn, hắn cũng sẽ không đi trêu chọc người khác.
Ai bảo Trác Khải miệng tiện, nhất định phải khiêu khích chứ?
Vậy thì để cho đối phương nhìn, cái gì gọi là tính khí.
- Cút!
Trác Khải trấn định lại, lập tức dật động cánh tay, đánh ra một đạo kình khí.
Hắn đồng dạng là Tiên Vương tầng ba, đòn đánh này cực kỳ kinh người, có uy lực đáng sợ.
Lăng Hàn tùy ý ra quyền, oanh, đạo kình khí này lập tức bị dập tắt, vô cùng dễ dàng.
- Cái gì!
Thanh y thiếu niên cũng kinh hãi đến biến sắc, không nghĩ tới thực lực của Lăng Hàn lại mạnh như thế, vội vã ra tay, vỗ ra một chưởng, đánh về bả vai của Lăng Hàn.
Xèo, thân hình của Lăng Hàn lóe lên, từ trước cửa sổ biến mất.
Hai người Trác Khải thở phào nhẹ nhõm, đây là người nào a, làm sao thực lực kinh khủng như thế.
Cũng còn tốt, cuối cùng thoát khỏi.
Đúng lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy xe ngựa chấn động, sau đó mình liền bay lên.
Xảy ra chuyện gì?
Oành, xe ngựa ném bay, phát ra một tiếng vang thật lớn, đồng thời cũng sản sinh chấn động cường liệt, dù sao cũng là ở dưới cao tốc, bỗng nhiên lật xe hình thành xung kích đương nhiên cực kỳ đáng sợ.
Oành oành oành, hai người Trác Khải ở trong xe đụng đến thất điên bát đảo, còn tốt a, dù sao cũng là Tiên Vương, từng người vận chuyển quy tắc, cả người bao phủ một tầng quang thuẫn, chống đỡ lực lượng va chạm.
Khi xe ngựa triệt để dừng lại, bọn họ cũng mở cửa xe đi ra, lập tức sợ hết hồn, bởi vì Đại Long đã ngã chổng vó nằm ở trên mặt đất, trên đầu còn sưng một cục, hiển nhiên là bị người đánh hôn mê bất tỉnh.
Hung thủ là... Lăng Hàn!
Bọn họ nhìn thấy ở bên canh xe ngựa đang đứng một tên nam tử, hai tay chắp sau lưng, tràn ngập mùi vị tinh tướng.
- Lớn mật!
Trác Khải gầm lên.
- Ngay cả tọa giá của ta cũng dám động, ngươi sống thiếu kiên nhẫn sao?
Đây là một “người địa phương” kiêu ngạo, rất xem thường người ngoại lai.
Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc, người này phải thiếu thông minh cỡ nào, vẫn không có ăn đủ giáo huấn, còn dám lớn lối như vậy?
Hắn sờ sờ cằm nói:
- Có người từng nói ngươi rất thiếu thông minh hay không?
Thanh y thiếu niên thầm gật đầu, hắn nhận thức Trác Khải cũng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên biết người này thiếu thông minh, vô duyên vô cớ tạo nên rất nhiều kẻ địch, nhưng trên thực tế là không cần thiết.
Nếu không phải Trác Khải có một lão tổ tông chuẩn Thiên Tôn, không biết tiểu tử này đã bị đánh bao nhiêu lần, có khi đã sớm chết rồi.
Nhưng Trác Khải hoàn toàn không có tự mình biết mình, hắn quá kiêu ngạo, tự cao có lão tổ tông chuẩn Thiên Tôn, xem ai cũng không để vào mắt. Hắn hừ một tiếng:
- Quỳ xuống bồi tội, bằng không ta để ngươi sống không bằng chết!
Lăng Hàn cười ha ha, loại thiếu thông minh này, trò chuyện với hắn quả thực đang ô nhục sự thông minh của mình. Hắn trực tiếp ra tay, bàn tay lớn thò ra, từng cái phù văn nằm dày đặc.
Sau khi bù đắp quy tắc của Viêm Sương Vị Diện, sức chiến đấu của hắn đã bay thẳng tầng năm, hầu như không kém thể thuật. Hơn nữa, thể thuật bị giới hạn ở đại cảnh giới, chỉ cần không bước vào tầng bốn, cũng chỉ có thể giới hạn ở đó, nhưng quy tắc không giống, hiện tại hắn còn chỉ là tầng ba sơ kỳ, còn có không gian tăng lên.
Theo Lăng Hàn phỏng chừng, cuối cùng, thể thuật của hắn sẽ sánh vai lực lượng quy tắc.
Thanh y thiếu niên cùng Trác Khải đồng thời phản kích, một là Đế giả, nhưng Trác Khải chỉ là Hoàng giả, có thể tiến vào Vũ Viện khẳng định có tác phẩm của lão tổ tông nhà bọn họ, bằng không sẽ không có khả năng xuất hiện ở đây.
Trên thực tế cũng là như thế, Trác Khải là lão tổ tông hắn mang qua Cửu Tuyệt Trận, không có được Vũ Viện thừa nhận, bởi vậy hắn không có động phủ của mình, không được Vũ Viện phân phát tài nguyên tu luyện, bằng thực lực của mình cũng không ra được không vào được, thuần túy chính là lừa mình dối người.
Sự phản kích của bọn họ thì có ích lợi gì?
Bàn tay lớn của Lăng Hàn hạ xuống, căn bản không bị ngăn cản, oành, hai người Trác Khải đồng thời chấn động, không khỏi phun máu tươi, chỉ cảm thấy khó chịu đến không cách nào hình dung.
Hai người Trác Khải thế mới biết bọn họ đụng tới một gốc rạ cứng cỡ nào, không khỏi xanh mặt.
Lăng Hàn sờ sờ cằm:
- Nên xử lý các ngươi như thế nào nhỉ?
Nơi này có Thiên Tôn tọa trấn, giết người là không được, có chút quy tắc nhất định phải tuân thủ.
Ân, cứ làm như thế.
Một khi Lăng Hàn nổi giận, vậy tự nhiên sẽ không dễ dàng lắng lại.
Hắn nhoẻn miệng cười, nắm Trác Khải cùng Thanh y thiếu niên đến, sau đó dụng lực rung lên, đùng, y phục của hai người liền hóa thành tro bụi.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì!
Hai người đều kinh hãi, cho dù là Tiên Vương thì đã làm sao, vẫn sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Lăng Hàn cũng quá tà đi, hắn sẽ không phải là loại biến thái kia chứ?
- Yên tâm, yên tâm, ta không có khẩu vị nặng như vậy.
Lăng Hàn cười nói.
Lúc này hai người Trác Khải mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng, ngươi không có khẩu vị nặng, vậy cởi quần áo của chúng ta làm gì?
Lăng Hàn vứt Thanh y thiếu niên lên mặt đất, sau đó chồng Trác Khải lên.
Lần này, hai Tiên Vương đồng thời xanh mặt.
Lăng Hàn cười ha ha, điểm xuống một chỉ.
- A!
Hai người Trác Khải đồng thời kêu thảm, chỉ cảm thấy trái tim thật giống như đang bị lôi kéo, khó chịu đến không cách nào hình dung, thân thể hơi nhún.
Thế nhưng, tình cảnh này dù là ai nhìn thấy, cũng sẽ hiểu ý nha một hồi.
Hai nam nhân đang làm việc không biết xấu hổ, còn không biết liêm sỉ rên rỉ!
Lăng Hàn thoả mãn, hắn ở trên trình độ bẫy người thật giống như lại có tiến bộ a.
Đáng giá chúc mừng một hồi.
Hắn đi tới bên cạnh Đại Long, nhẹ nhàng vỗ đối phương một cái, một nguồn lực lượng chấn động, lập tức chấn tỉnh con Đại Long này.
Đại Long khôi phục ý thức, nhìn thấy Lăng Hàn không khỏi giận dữ, chính là tên này một quyền oanh lật mình.
Nó biết mình không phải đối thủ của Lăng Hàn, liền muốn cáo trạng chủ nhân, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một màn để nó run rẩy.
Kháo, hư mắt của ta a!
- Chủ nhân nhà ngươi rất bận, vì lẽ đó, ngươi vẫn là trước tiên đưa ta đến địa phương đi.
Lăng Hàn cười ha ha, ngồi lên xe ngựa.