Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2851 - Đảo Ngược Kinh Người (1)

Chương 2853: Đảo ngược kinh người (1)

Đến thời điểm đó, hắn chính là vô địch.

Ngự Hư Tiên Vương cũng không thể chống đỡ bao lâu, hắn xác thực mạnh mẽ, nhưng vẫn không có cường đại đến có thể đấu sức hơn mấy vạn Tiên Vương cùng cấp còn có thể đột phá, cuối cùng cũng bị trấn áp, cả người quấn quanh xích sắt, mà có một thì trực tiếp đâm thủng lồng ngực của hắn, lấy ra tinh huyết.

Ngự Hư Tiên Vương gào thét, nghĩ hắn ở Tiên Vực chính là tồn tại như gần vô địch, nhưng đi tới Viêm Sương Vị Diện, không chỉ phải cúi đầu hành sự cẩn thận, hiện tại càng bị lấy ra tinh huyết, tử vong tựa hồ là sự tình lửa xém lông mày, để hắn làm sao có thể cam tâm?

Bọn người Tiêu Anh Hùng, Kỷ Vô Danh rên rỉ, tinh huyết của bọn họ đang không ngừng trôi qua, trở nên cực kỳ suy yếu.

Hà Nhuận Hải cất tiếng cười to, tuy ra một chút sai sót nhỏ, nhưng vẫn còn trở về quỹ đạo, đều ở trong tay hắn nắm giữ.

Lăng Hàn chau mày, hắn có phải là nên lấy ra quyển trục vị diện, mời tới thiên kiếp hay không?

Nhưng đã như thế, hắn cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.

Hắn không khỏi nghĩ đến trước kia hỏi Ngõa Lý, rồi lại bị Ngõa Lý hỏi ngược lại, nếu như kẻ địch nắm lấy người yêu của hắn, hắn nên lựa chọn như thế nào? Tuy hiện tại Nữ Hoàng không ở trong tay Hà Nhuận Hải, nhưng tình huống lại tương tự.

Hắn lập tức kiên định niềm tin, vì người yêu, hắn có thể hi sinh mình!

- Ai!

Nhưng vào lúc này, một thanh âm thong thả đột nhiên vang lên.

Vẫn là Hà Phong.

Hắn còn muốn nói điều gì, cho rằng Hà Nhuận Hải sẽ nghe sao?

- Hậu nhân chẳng ra gì, ngươi thật sự cho rằng tất cả đều ở trong bàn tay của ngươi?

Hà Nhuận Hải đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức lại lộ ra cười gằn, kia là tự nhiên.

Hắn nắm giữ hạch tâm trận pháp, đại cục đã định.

- Lão tổ tông, ngươi không cần chống lại vô nghĩa, được rồi, bản tọa cũng nên lấy thần hồn của ngươi ra, ngưng tụ đạo quả!

Hắn từ tốn nói, đại thụ đã lấy ra đủ tinh huyết, nên hoàn thành bước cuối cùng.

Hóa Nguyên Quy Nhất Quả này cũng không phải Tiên quả trời sinh, mà là hậu thiên luyện thành. Nói là Tiên quả, chẳng bằng nói là một loại thủ pháp luyện đan đặc thù, lấy thần hồn của một vị chuẩn Thiên Tôn, lại thêm vô số thời gian tích lũy, cuối cùng thành tuyệt thế đại đan.

Đương nhiên, trước đó hết thảy đều là lừa người, Hóa Nguyên Quy Nhất Quả chỉ có một viên, cũng chỉ có Tiên Vương tầng chín đỉnh cao mới có thể dùng, bước vào hàng ngũ chuẩn Thiên Tôn.

Hắn lấy ra đá màu trắng, muốn lấy thần hồn của Hà Phong Tiên Vương ra, nhưng vừa vận chuyển, hắn lại biến sắc.

Bất động.

Làm sao có khả năng!

Hắn rõ ràng đã nắm giữ hạch tâm của trận pháp, mà Hà Phong chỉ còn dư lại một đạo tàn hồn, làm sao có thể không làm gì được?

- Ai!

Hà Phong lại thở dài một tiếng.

- Ngươi xác thực hiểu lầm bản tọa, cái này nguyên bản là một tạo hóa lớn cho hậu nhân Hà gia, có thể giúp ngươi đi ra một bước mấu chốt nhất, bước vào hàng ngũ chuẩn Thiên Tôn.

- Đáng tiếc, ngươi vì tư lợi, chưa bao giờ tin người, là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Khuôn mặt của Hà Nhuận Hải dữ tợn, lớn tiếng nói:

- Vậy thì như thế nào, hiện tại là bản tọa khống chế cục diện, nếu ngươi một lòng vì đời sau, vậy liền ngoan ngoãn lấy thần hồn làm hạt nhân, để đạo quả thành thục!

Hà Phong Tiên Vương nở nụ cười:

- Hóa Nguyên Quy Nhất Quả lại há cần thần hồn của bản tọa mới có thể thành thục? Ngươi sai rồi, từ vừa mới bắt đầu liền sai rồi.

- Nói bậy nói bậy!

Hà Nhuận Hải quát, hắn liều mạng thôi thúc đá trắng, muốn lấy thần hồn của Hà Phong từ trung tâm trận pháp ra, hoàn thành bố cục mấu chốt nhất.

Vù, một vệt hào quang từ trung tâm trận pháp sáng lên, sau đó liền thấy một bóng người xuất hiện, do vô số ánh sáng hình thành, khó có thể thấy, thậm chí ngay cả vóc người cũng không cách nào nhìn, cực kỳ mơ hồ.

- Ngươi, làm sao ngươi có khả năng thoát vây!

Hà Nhuận Hải kinh hãi đến biến sắc, tựa như thấy quỷ.

Bởi vì đạo nhân ảnh này chính là ắn Hà gia tổ tiên, Hà Phong!

Tiên hệ trên huyết mạch để hắn lập tức kết luận đối phương chính là Hà Phong, lão tổ tông của hắn, nhưng chính vì như thế, hắn mới sẽ khiếp sợ.

Hà Phong làm sao có khả năng xuất hiện?

Hắn chỉ là một đạo tàn hồn mà thôi, trốn ở trong đại trận mới có thể tránh bị thiên địa phát hiện cũng nhằm vào, nhưng hiện tại hắn lại thoát vây? Không thể nào, bằng không tại sao vị lão tổ tông này phải bố cục mấy kỷ nguyên, không phải là vì để cho Hóa Nguyên Quy Nhất Quả thành thục sao?

- Ai nói cho ngươi, bản tọa là bị vây ở chỗ này?

Hà Phong từ tốn nói, lại có một loại khí phách không nói ra được.

Ngươi không có bị vây ở chỗ này, vậy ngươi ở đây làm gì, chơi vui sao?

Hà Phong vung tay lên, cây đại thụ leng keng vang vọng, đùng đùng đùng, bọn người Ngự Hư Tiên Vương bị ném đi, từng cái từng cái miễn cưỡng đứng lại, không ai không sắc mặt trắng bệch, bọn họ đều mất đi lượng lớn tinh huyết, nguyên khí đại thương.

Nhưng dù sao cũng không chết, không chết liền dễ nói.

Hà Nhuận Hải không khỏi thất thanh rống to:

- Ngươi điên rồi, bọn họ đều là chất dinh dưỡng! Ngươi bố cục lâu như vậy, không phải là vì lấy ra tinh huyết của bọn họ đến tẩm bổ Hóa Nguyên Quy Nhất Quả, để ngươi có thể sống lại sao!

- Trước đã nói với ngươi, kỳ thực Hóa Nguyên Quy Nhất Quả này là chuẩn bị cho con cháu đời sau của bản tọa, nhưng ngươi hành động để bản tọa thất vọng, vậy còn muốn để cho ngươi sao?

Hà Phong lạnh nhạt nói.

Hà Nhuận Hải không tin, trên đời tại sao có thể có người tốt như vậy, từ bỏ cơ hội sống lại của mình, chỉ vì tạo phúc cho hậu nhân?

Lăng Hàn ngắt lời nói:

- Tiền bối, lẽ nào khi đó ngươi xung kích Thiên Tôn thành công?

Thành là thành công, nhưng lại trọng thương, cần năm tháng vô tận đến chữa thương, thuận tiện bày cái bàn cờ, vì hậu nhân gia tộc sáng tạo một cơ duyên lớn. Chỉ là người Hà gia tựa hồ có tật xấu nghi ngờ, nếu như hắn nói rõ tình huống, vậy khẳng định không có nhiều chuyện như vậy.

Nhưng hắn còn muốn thử thách đời sau trung tâm, Hà Nhuận Hải là loại người có tính cách không vì bản thân, trời tru đất diệt, ngay cả con ruột cũng có thể hi sinh, kết quả là gặp sự cố.

Trách ai được?

Hà Phong sững sờ, sau đó bật cười:

- Tiểu tử ngươi đúng là thông minh, đáng tiếc, ngươi không phải đời sau của bản tọa, đáng tiếc, đáng tiếc!

- Sao có thể có chuyện đó!

Hà Nhuận Hải thất thanh kêu to.

Bình Luận (0)
Comment