Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3406 - Mắng Chửi

Hừ! Thiên Tôn đâu phải ngươi đi mời là người ta sẽ ra tay. Bổn tọa có quen một vị Thiên Tôn, nếu mời với danh nghĩa của Phá Nhạc đại nhân thì tin tưởng hắn chắc chắn sẽ ra tay. Cũng đúng, chúng ta không đủ mặt mũi nhưng chắc chắn mặt mũi của Phá Nhạc đại nhân rất lớn. Đi đi đi!

Đám người Lăng Hàn đi về, hắn không đến gặp đám nữ nhân mà ở lại một trấn nhỏ gần đó. Nơi này có một khách điếm, Phong Lai khách điếm đúng như lúc nãy hắn giới thiệu.

Đoàn người ở trong khách điếm, toàn kẻ háu ăn, gọi mâm cơm ngon rượu ngon sau đó vùi đầu ăn.

Lão Tham vừa huống rượu vừa hỏi:

Các ngươi nói xem khi nà Phá Nhạc sẽ đến?

Lão Tham không uống bằng miệng mà thò mấy nhánh rễ vào trong vò hút rượu.

Đại Hắc Cẩu đoán: Hắn không nuốt trôi cơn tức này, rất nhanh sẽ đến.

Đinh Bình lắc đầu nói: Chưa chắc, những người này có lẽ không báo lên trên đâu. Theo ta thấy rất có thể họ sẽ tự mình giải quyết vấn đề.

Lão Tham khinh thường nói: Mấy tên Tiên Vương lôm côm thì làm được gì?

Dường như Lão Tham đã quên mình chỉ là một Tiên Vương.

Cửu Yêu góp ý: Có lẽ họ mời được Thiên Tôn thì sao?

Đám người Trần Thụy Tĩnh, Giang Dược Phong gật gù đồng ý: Ừm!

Lăng Hàn nhàm chán ngáp dài, hắn luyện tâm trong hồng trần hy vọng có thể sớm ngày đột phá Lục Bộ, không ngại đám Tiên Vương giở trò gì. Dù sao cuối cùng Phá Nhạc chắc chắn sẽ xuất hiện.

Chờ càng lâu thì khi đánh sẽ càng sảng khoái, không chừng có thể đánh phá trói buộc, khiến hắn đột phá.

Mọi người uống đến say bí tỉ, rượu bình thường dĩ nhiên không có hiệu quả đó, nhưng Lăng Hàn lấy Tiên Vương đại dược làm nguyên liệu chế ra rượu tiên khiến Tiên Vương cũng phải say.

Chỉ có Đại Hắc Cẩu, Ninh Hải Tâm là ngoại lệ. Đại Hắc Cẩu nhàn nhã nhấp rượu, Ninh Hải Tâm thì đứng sau lưng Lăng Hàn, cung kính hầu hạ sư tôn.

Ninh Hải Tâm không thay đổi tấm lòng bàn đầu, lúc Trảm Trần thế nào thì khi là Nhất Bộ vẫn như vậy.

Chưa qua nửa ngày ngoài khách điếm đã đông người, từng hơi thở mạnh mẽ dâng lên, nhiều cường giả đẳng cấp Tiên Vương.

Đại Hắc Cẩu đứng bật dậy rống to: Hả? Muốn đánh nhau?

Lăng Hàn lắc đầu nói: Bình tĩnh đừng nóng.

Con chó to này dù đã vào Thiên Tôn vị nhưng vẫn nóng nảy táo bạo. không có kiên nhẫn.

Bên ngoài truyền đến thanh âm: Thượng sư, chúng ta muốn bái sư!

Bái sư?

Đại Hắc Cẩu vui vẻ hắng giọng hỏi: Các ngươi muốn bái bản tôn làm sư?

Đại Hắc Cẩu cố ý giả bộ nghiêm túc, hơi thở Thiên Tôn khuếch tán trên lên tận trời, dưới xuống cửu u, rất kinh người.

Quả nhiên đám Tiên Vương ở bên ngoài cảm ứng được hơi thở cường đại này liền xác định Đại Hắc Cẩu không tầm thường.

Bọn họ không thấy ‘người’ nhưng vẫn quỳ gối xuống: Xin thượng sư khai ân!

Đại Hắc Cẩu cười gian: Pháp không thể tuyền dễ dàng, tại sao bản tôn phải truyền cho các ngươi?

Người bên ngoài nhìn nhau. Ô, ‘thượng sư’ không từ chối ngay.

Có cơ hội!

Bọn họ quỳ xuống rồi không thể đứng dậy nữa, cung kính quỳ tạp xuống bày tỏ chân thành.

Đại Hắc Cẩu không ngăn cản họ, con chó hố hàng này thích nhất là lừa người.

Đại Hắc Cẩu khó tin hỏi:

Nhưng đám người này thật can đảm, biết rõ chúng ta gỡ chiêu bài của Phá Nhạc mà còn dám lại đây bái sư?

Lăng Hàn cười nói: Bởi vì chúng ta cỡ chiêu bài của Phá Nhạc nên họ mới dám đến.

Đại Hắc Cẩu kinh ngạc hỏi: Ý ngươi là họ cho rằng chúng ta có thể đối kháng Phá Nhạc?

Ai chẳng biết Thất Bộ vô địch, dù Lăng Hàn cũng là Thất Bộ nhưng ai dám kẹp ở giữa làm vật hy sinh?

Mạo hiểm đắc tội một Thất Bộ đi ôm đùi của Thất Bộ khác là hành động cực kỳ không khôn ngoan.

Lăng Hàn lắc đầu nói: Chắc họ không biết lai lịch thật sự của Phá Nhạc đạo tràng.

Đại Hắc Cẩu sửng sốt sau đó chợt hiểu.

Không phải tất cả Tiên Vương đều có tư cách biết Thất Bộ Chí Tôn. Như Lăng Hàn dù bước vào Thiên Tôn thì ban đầu không rõ trên đời có mấy Thất Bộ, ai là ai.

Vậy thì bằng vào cái gì Tiên Vương biết thông tin này? Bọn họ chỉ biết Phá Nhạc đạo tràng cực kỳ không tầm thường, có Thiên Tôn tọa trấn vậy mà nhóm Lăng Hàn dám đến đá quán, điều này nói lên cái gì? Ít nhất Lăng Hàn không thua Thiên Tôn của Phá Nhạc đạo tràng.

Bọn họ đến đây ôm đùi, nếu được Thiên Tôn thu làm đệ tử không chừng sẽ có cơ hội bước ra một bước cuối.

Lăng Hàn không quan tâm, bọn họ thích quỳ thì cứ để họ quỳ.

Một ngày qua đi, hai ngày, ba ngày. Nhóm Lão Tham đã tỉnh rượu nhưng rất đau đầu, không đến Thiên Tôn sẽ bị quy tắc trói buộc, bị say cũng không lạ.

Bọn họ trông thấy Tiên Vương quỳ ngoài khách điếm thì giật nảy mình, xảy ra chuyện gì?

Mỗi qua một ngày sẽ có nhiều Tiên Vương đến tìm, họ đều nghe tiếng chạy lại bái sư. Sau khi biết tình huống, họ liền quỳ xuống bất chấp tất cả, cầu Thiên Tôn trong nhóm Lăng Hàn thu làm đệ tử.

Với Tiên Vương đừng nói quỳ mấy ngày, có quỳ một kỷ nguyên cũng không có gì khó chịu. Nên trong thời gian ngắn không ai bỏ cuộc, được bái vào môn hạ của Thiên Tôn là may mắn lớn hiếm có biết bao.

Huống chi chỉ là quỳ chứ không phải đi cổ tích mạo hiểm,, không có nguy hiểm sinh mệnh gì hết.

Hơn mười ngày sau Tiên Vương tụ tập càng lúc càng nhiều, một số Thăng Nguyên, Tiên Phủ cũng đến thử vận may, không chừng Lăng Hàn nhìn trúng bọn họ thì sao?

Lăng Hàn đang rảnh rỗi nên dùng thần thức soi đám người này, với thực lực của hắn chẳng cần ra mặt, từ xa có thể tra xét. Hắn muốn xem thử có tìm được đốm sáng trong thức hải của bọn họ không.

Hiển nhiên đây là chuyện không thể nào.

Người có đốm sáng trong thức hải ít đến tội, nếu không thì mật mã sinh mệnh thật không đáng tiền. Lăng Hàn có thể gặp Ninh Hải Tâm, mở ra hình thức ban đầu loại lực lượng thứ tám là đã siêu may mắn.

Lại qua mấy ngày, nên đến rốt cuộc tới.

Một giọng nói từ xa xôi vọng lại: Cuồng đồ to gan, còn không đi ra xin tha!?

Có mấy người trong đám Tiên Vương quỳ quanh khách điếm nhảy cẫng lên hét to: To gan, dám vô lễ với thượng sư, không mau đi ra chịu chết! Ha ha ha! Phải không?

Mới rồi còn xa xăm nhưng chớp mắt đã có một lão nhân lùn tịt xuất hiện trên đường cái, lưng hơi gù, tay dài, mặt mũi không bắt mắt.

Lão già nhìn mấy Tiên Vương đứng ra, phất nhẹ tay phải: Tiên Vương nho nhỏ cũng dám càn rỡ trước mặt bản tôn!

Nhìn như chỉ nhẹ vẫy tay nhưng bùm bùm mấy tiếng, vài Tiên Vương vỡ nát thành mấy cục thịt, máu chảy đầy đất.

Keng!

Thiên địa rung động, mưa máu rơi, đau thương vô tận lan tràn tiếc thương cho các Tiên Vương biến mất.

Cái này!

Bình Luận (0)
Comment