Đứng lại! Đứng lại!
Lý gia chủ lộ vẻ bất mãn liếc mấy trưởng lão bên cạnh.
Hôm nay là ngày gì?
Là ngày Lý Tĩnh Sơ gả cho La Quang, tôn tử thứ bảy của trưởng lão Hồng Viêm tông.
Hồng Viêm tông là thế lực gì?
Tiên Vương!
Tĩnh Sơ thật là phúc tinh, hai năm trước tình cờ gặp La Quang, khiến La Quang vừa thấy đã thương, theo đuổi nồng nhiệt.
La gia không muốn La Quang cưới thê tử gia cảnh bình thường, nhưng ai kêu gã thích. Nào cứng nào mềm dây dưa hai năm rốt cuộc La gia gật đầu.
Nhưng hôn lễ chỉ tổ chức ở Thiên Thủy trấn, khi về Hồng Viêm tông thì La gia sẽ không làm lễ, vì rất mất mặt. Cưới nữ nhân bình phàm như vậy còn muốn tổ chức tiệc mừng? Đùa.
Với Lý gia thì có thể bám vào La gia đã là mộ tổ tiên tỏa khói xanh, vì La gia có lão tổ Thăng Nguyên cảnh, tông chủ Hồng Viêm tông là một vị Tiên Vương.
Một trưởng lão Lý gia đứng dậy quát bên ngoài: Ồn ào cái gì!
Một thủ vệ thở hổn hển báo cáo: Bẩm... bẩm tứ trưởng lão, dư nghiệt Vương gia đến!
Cái gì?
Các đại nhân vật ngây ra. Lý Tĩnh Sơ trùm khăn đỏ người khẽ run, tân lang bên cạnh nàng lập tức nhận ra.
La Quang an ủi: Tĩnh Sơ, mọi việc có ta rồi.
Trong mắt La Quang tràn đầy tự tin, coi thường.
Chỉ là gia tộc Trảm Trần bình thường nên xảy ra chút chuyện cũng xé ra to.
Đừng thấy La Quang chỉ là Trảm Trần, trên người mang vô số bí bảo, một người cũng có thể kéo sập thế lực như Lý gia.
Lý Tĩnh Sơ gật đầu nói: Ừm, đa tạ chàng, La Quang.
La Quang dịu dàng nói: Ta là phu quân của nàng, chuyện của nàng cũng là việc của ta.
Lý Tĩnh Sơ chậm rãi dựa vào La Quang: Ta biết chàng tốt với ta.
Vương Toàn Hà đã đi vào đại đường, nhìn chằm chằm đôi người mới mặc áo cưới đỏ: Lý gia, ta đến đây!
Một người trẻ tuổi cười lạnh: Vương Toàn Hà, ngươi trốn trong núi sâu rừng thảm sống thừa, vậy mà dám chạy tới nơi này?
Người trẻ tuổi vèo một tiếng nhảy ra.
Gã tên Lý Băng, nhi tử duy nhất của một trưởng lão Lý gia, sớm đến Hằng Hà cảnh.
Lý Băng biết Vương Toàn Hà chỉ là Tinh Thần cảnh nên vui vẻ đứng ra, xem như bênh vực Lý Tĩnh Sơ. Tộc muội này không đơn giản, về sau đi vào Hồng Viêm tông tức là đệ tử của đại giáo Tiên Vương, tương lai không thể đo lường. Bởi vậy nhân tình này rất quan trọng.
Vương Toàn Hà liếc Lý Băng một cái, Hằng Hà cảnh bình thường không đáng gã để trong lòng.
Nhưng người Lý gia đều đáng chết.
Vương Toàn Hà nhớ rõ cuộc chiến hôm đó toàn bộ Lý gia hành động, trên tay Lý Băng tất nhiên dính đầy máu của người Vương gia.
Vương Toàn Hà âm trầm hỏi: Ngươi giết bao nhiêu tộc nhân của Vương gia ta?
Lý Băng cười lớn, gã muốn khoe mẽ một phen nên không đánh ngay, gã đếm ngón tay tính: Một, hai, ba, bốn... ít nhất mười người đi. Hôm đó giết sướng tay nên không đếm kỹ.
Vương Toàn Hà gật đầu nói: Tốt, ta sẽ cắt ngươi ra mười khúc mới cho ngươi chết.
Lý Băng cười khẩy nói: Ngươi xem mình là nhân vật gì?
Lý Băng lao vào Vương Toàn Hà, loại tiểu nhân vật này cho diễn một chút đã đủ, đừng chọc các vị tộc lão không vui
Vương Toàn Hà vươn tay, không thấy y dùng diệu pháp gì nhưng Lý Băng như bị trúng tà lao qua đưa cổ vào tay y.
Cái này... chỉ một chiêu đã bị bắt.
Bộp!
Vương Toàn Hà giơ tay chém ra một luồng sáng lạnh, hai chân Lý Băng bị chặt đứt.
Lý Băng hét rầm lên: A!
Bị chặt hai chân đau đớn làm Lý Băng rơi nước mắt.
Vương Toàn Hà hạ tay xuống, lại một nhát tay dao, Lý Băng thiếu một khúc cắt sát gầu gối.
Vì đã đứt hai chân nên máu tuôn ra ít hơn nhiều.
Lý Băng tiếp tục hét thảm: A!
Mặt Lý Băng đổ mồ hôi lạnh, đau đớn suýt xỉu nhưng gã nhớ lời Vương Toàn Hà đã nói muốn chém gã mười khúc mới cho chết, gã sợ đến nổ tim.
Một đại nhân vật của Lý gia lên tiếng, nhướng cao chân mày quát: Nghiệt súc, dám hành hung trên địa bàn của Lý gia ta?
Lúc trước chuyện xảy ra quá đột ngột, có ai ngờ một tiểu nhân vật chỉ là Tinh Thần cảnh mà có thể một kích hạ gục Hằng Hà cảnh?
Không lẽ tiểu tử này được kỳ ngộ gì? Sau lưng y có nhân vật nào càng mạnh hơn không?
Vì quá nhiều suy nghĩ khiến bọn họ phản ứng chậm giây lát không kịp cứu người, nên Lý Băng chịu khổ lần hai.
Vương Toàn Hà liếc đại nhân vật Lý gia này một cái, ánh mắt âm lạnh đáng sợ làm người kia ớn lạnh, dường như máu bị đóng băng.
Vương Toàn Hà thu về tầm mắt, lần thứ ba vung tay đao. Lý Băng lại hét lên, hai chân đã biến mất.
Đại nhân vật Lý gia quê quá hóa giận, không ngờ bị ánh mắt của một tiểu bối hù sợ, mất mặt chết.
Gã hét to một tiếng lao vào Vương Toàn Hà: To gan!
Gã là Trảm Trần, chớp mắt giết tới trước mặt Vương Toàn Hà.
Vương Toàn Hà chỉ đá một cước đã đạp gã nằm sấp dưới đất.
Tổ cha nó!
Thấy cảnh này toàn trường yên lặng, Lý Băng cũng ngừng la đau, biểu tình tràn đầy giật mình.
Đây là một vị lão tổ Trảm Trần cảnh!
Tuy chỉ là Nhất Trảm nhưng đã bước vào đẳng cấp nhập tiên, về mặt lý luận có tuổi thọ vô hạn, trường sinh bất tử. Thế nhưng bị Vương Toàn Hà một chân đạp nằm sấp xuống.
Ui, Vương Toàn Hà là quái vật gì vậy?
Trong phút chốc toàn bộ người Lý gia như gặp đại địch. Lý Tĩnh Sơ không kiềm được vén khăn đỏ trùm đầu lên nhìn người trẻ tuổi phát ra sát khí đậm đặc, đại đường bị khí thế âm lạnh bao phủ.
La Quang hừ một tiếng, tuy là kẻ thù không đội trời chung với Lý gia nhưng dám gây rối trong hôn lễ cúa gã là đã đắc tội gã.
Lý gia chủ mở miệng nói: Vương Toàn Hà, đã coi thường ngươi.
Lý gia chủ tạm dừng rồi tiếp tục bảo: Thả người ra, lão phu đồng ý cho ngươi tự do rời đi.
Người Lý gia không cam lòng kêu lên: Gia chủ!
Người ta tới tận cửa quấy phá còn muốn phủi mông rời đi?
Lý gia chủ xua tay, mọi người câm mồm.
Trong Lý gia, gia chủ có quyền uy tuyệt đối. Một vì gã là chủ một gia tộc, hai vì tu vi đến đỉnh Tứ Trảm, không ai bằng.
Trong giới võ đạo người nào nắm tay lớn thì nói chuyện nặng ký.
Vương Toàn Hà cười phá lên nhưng mặt không hề có nét cười, tràn ngập âm trầm.
Vương Toàn Hà nhìn Lý gia chủ chằm chằm: Ba năm trước nguyên Vương gia một ngàn người bị Lý gia của ngươi trong một đêm đồ sạch, thù sâu như biển này đâu dễ hóa giải chỉ vì một câu nói của ngươi?
Lý gia chủ không giận, chỉ thản nhiên nói: A, vậy hôm nay ngươi đến đây báo thù? Không sai.