Mã Tuyên Vương dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn La Tu Hiền, thầm nghĩ:
Đừng nói y giết tôn tử của ngươi, dù giết nhi tử, phụ thân của ngươi thì ngươi cũng phải nhịn, chấp nhận. Vì ngươi không trêu vào nổi người đứng sau lưng y.
Đương nhiên Mã Tuyên Vương đường đường là Tiên Vương, không cần giải thích cái gì với Thăng Nguyên cảnh.
Tiên Vương thản nhiên nói:
Bổn tọa kêu ngươi đi không lẽ ngươi có ý kiến?
La Tu Hiền cắn răng nói: Không dám!
La Tu Hiền định xoay người đi nhưng bỏ thêm câu: Ta là trưởng lão của Hồng Viêm tông, tông chủ của bản tông cũng là Tiên Vương. Xin đại nhân nghĩ tình này mà suy xét lại.
Mã Tuyên Vương nét mặt sa sầm nói: Ngươi lấy Hồng Viêm tông ra chèn ép bổn tọa?
Mã Tuyên Vương thầm cười nhạt, đừng nói chỉ là Tiên Vương, dù có là Thiên Tôn đến thì sao?
Trời đất bao la, Lăng Hàn lớn nhất.
Mã Tuyên Vương nạt: Cút mau!
La Tu Hiền bất đắc dĩ đành rời đi, thân thể nhỏ bé của lão không dám đối nghịch với Tiên Vương.
Thấy La Tu Hiền cụp đuôi chạy mất, mọi người giật mình đến da đầu tê dại.
Mã Tuyên Vương vì Vương Toàn Hà mà thà đắc tội một thế lực Tiên Vương.
Cưng chiều dễ sợ!
Lý Tĩnh Sơ hối hận muốn chết, nếu lúc trước nàng kiên định tín niệm luôn đi theo Vương Toàn Hà, xem thái độ Mã Tuyên Vương dành cho y thì thu nàng làm đồ đệ ruột chỉ là chuyện nhỏ.
bây giờ thì sao?
La Quang đã chết, mọi việc đã mất hết.
Không, La Quang chết nhưng Vương Toàn Hà vẫn còn, rất được lòng một vị Tiên Vương.
Mắt Lý Tĩnh Sơ lấp lóe, giờ phút này nàng muốn làm một quyết định vô cùng quan trọng. Chỉ khoảnh khắc nàng đã quyết định.
Lý Tĩnh Sơ vươn tay hướng Vương Toàn Hà: Toàn Hà, giúp muội với! Thật ra muội bị bức ép, muội yêu huynh sâu sắc như vậy sao có thể phản bội huynh? Nhưng vì bất đắc dĩ, gia tộc dùng mạng sống mẫu thân uy hiếp muội, nếu không nghe theo mệnh lệnh của họ thì mẫu thân của muội sẽ bị bọn họ giết chết. Lần này gia tộc cũng lấy mạng sống mẫu thân uy hiếp bắt muội gả cho La Quang. Toàn Hà hãy cứu muội, cứu mẫu thân của muội!
Lăng Hàn ngạc nhiên, nữ nhân này mặt dày vô sỉ. quá.
Vì ôm đùi Tiên Vương mà vứt hết mặt sao?
Lăng Hàn không nổi giận, chỉ bình tĩnh nhìn. Nếu Vương Toàn Hà gà mẹ còn có lòng dạ mềm yếu với nữ nhân này thì hắn lười nhận hậu nhân này, trực tiếp đưa y lên Cửu Trọng Thiên sau đó bỏ mặc.
Người Lý gia gầm lên, cực kỳ tức giận: Lý Tĩnh Sơ!
Ngươi muốn sống, bọn họ thông cảm, nhưng không thể khiến bọn họ chịu tiếng xấu.
Lý Tĩnh Sơ la lên: Toàn Hà, giết bọn họ! Giết bọn họ!
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện nét âm độc phá hủy sắc đẹp, lộ ra chút dữ tợn. Giết sạch bọn họ là ta có thể đi cùng ngươi, chúng ta yêu nhau mặn nồng, làm bạn đến già.
Lý Tĩnh Sơ tha thiết nói: Toàn Hà, chẳng phải ngươi luôn muốn cưới ta sao, hôm nay ta gả cho ngươi!
Vương Toàn Hà lặng im một lúc sau lắc đầu nói: Ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi, hay là thiếu niên ba năm trước bị người mê đến choáng váng?
Vương Toàn Hà tạm dừng, sát khí đậm đặc: Hôm nay ta đến báo thù, ai dính máu của người Vương gia đều đừng hòng trốn. Lý Tĩnh Sơ, ngươi là một trong những hung thủ chính, có chết một trăm lần cũng ít!
Lý Tĩnh Sơ bị át khí thế, đối diện Vương Toàn Hà tàn khốc nàng không dám lớn tiếng la mắng, càng tỏ ra đáng thương nói: Toàn Hà hãy tha thứ cho ta một lần đi, ta chắc chắn sẽ hầu hạ ngươi thật tốt.
Vương Toàn Hà lạnh lùng nói: Ghê tởm!
Vương Toàn Hà chém mấy nhát tay đao, Lý Băng bị tước thành mười khúc.
Hơi thở Hằng Hà cảnh lâu dài, dù bị cắt mười khúc vẫn không chết, mỗi khúc mình mấp máy như con giun.
Cảnh này hơi máu me đáng sợ.
Vương Toàn Hà lại túm một người Lý gia, bình tĩnh nói: Ngươi giết bao nhiêu người Vương gia của ta?
Người đó sợ đến đứt dây thần kinh, mắt trợn trắng tiểu ra quần.
Vương Toàn Hà lạnh lùng nói: Không chết dễ như vậy!
Vương Toàn Hà phong lại tu vi của người đó rồi ném sang một bên.
Lý gia chủ quát to: Chạy! Chia nhau chạy, nghịch tử này tuy rằng thực lực cao siêu nhưng chỉ có một người, không thể nào bắt hết chúng ta!
Đám người Lý gia chạy trốn sau đó phát hiện chạy thế nào cũng không ra khỏi đại đường. Người ở bên ngoài không ra khỏi sân được, người trong trấn thì không thể ra khỏi trấn.
Chuyện... chuyện gì đây? Là nghịch tử Vương Toàn Hà này làm?
Vương Toàn Hà nhìn Mã Tuyên Vương, chắp tay nói: Đa tạ đại nhân ra tay.
Vương Toàn Hà không có năng lực như vậy, nhưng Tiên Vương có thể dễ dàng làm được.
Mã Tuyên Vương gật đầu, cười nói: Tiện tay thôi.
Tàn đời, thật sự tiêu tùng, Tiên Vương cũng ra tay. Hôm nay một con chó trong Lý gia nếu sống chạy ra ngoài là nỗi nhục lớn của Tiên Vương. Nên Lý gia chắc chắn hết đường cứu, chết ngắc.
Vương Toàn Hà ra tay, ai tham gia vụ Vương gia vào ba năm trước đều bị y giết. Đối phương giết bao nhiêu người là Vương Toàn Hà chặt thành bấy nhiêu khúc, thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Vương Toàn Hà bắt đầu từ người không quan trọng, cỡ như Lý gia chủ, Lý Tĩnh Sơ thì chừa đến cuối cùng, nếu không thì khoái cảm báo thù không thể lên đến đỉnh cao nhất.
Lăng Hàn nhìn thấy hết, nhẹ lắc đầu.
Lăng Hàn không trải qua đau đớn gia tộc bị diệt, dù Vương gia là hậu đại huyết mạch của hắn nhưng cách nhiều đời, chưa từng gặp mặt, tuy hắn tức giận nhưng khó đồng cảm với Vương Toàn Hà.
Đối với Lăng Hàn thì đây chỉ là hậu đại trên danh nghĩa, với Vương Toàn Hà là người thân bên nhau sớm chiều, đâu dễ gác sang bên.
Vương Toàn Hà tràn đầy thù hận, Lăng Hàn có thể thông cảm y nhưng cảm thấy làm vậy hơi quá đáng.
Có lẽ trong lòng thiếu niên giấu con dã thú, Vương gia bị hủy diệt thế là dã thú được thả ra, cắn nuốt bản tính của y hoặc nên nói là giải phóng bản tính.
Phải dạy dỗ lại đàng hoàng, không thì có ngày tiểu tử này sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Trong đại đường, tất cả người Lý gia sợ đến mềm như bún. Đối diện tình huống này bọn họ trừ chờ chết ra còn làm gì được?
Chỉ có Lý Tĩnh Sơ không chết tâm vẫn diễn kịch một vai, kể lại những chi tiết khi ở bên Vương Toàn Hà, muốn đánh động y.
Ong ong ong ong ong!
Một hơi thở cường đại đột nhiên ập đến phá mở phòng ngự Mã Tuyên Vương bày ra.
Ngay sau đó một bóng người xuất hiện đứng trong đại đường.
Nhìn hai sắc màu kỳ dị quấn quanh người là biết người đến đột ngột nhưng không kỳ lạ, chuyện này rất bình thường.
Vì đây là một Tiên Vương Nhị Trọng Thiên.
Tiên Vương chắp tay bắt chuyện với Mã Tuyên Vương: Mã huynh!