Tôn Kiếm Phương cho rằng trong mấy ngày Lăng Hàn cùng lắm luyện được luyện một phần ba quyền thức, sẽ có nhiều thắc mắc. Đây đã là Tôn Kiếm Phương đánh giá Lăng Hàn rất cao, vì hắn là Thần Tử, không thể tính toán theo tiêu chuẩn người thường.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Lăng Hàn không chỉ học tốt trọn bộ quyền pháp còn không sai sót một chút nào, hoàn mỹ đến mức Tôn Kiếm Phương không kiềm được muốn khen hay.
Bà nội nó, quá khoa trương!
Thần Tử ghê gớm vậy sao?
Thiên tài! Không, là siêu cấp thiên tài!
Tôn Kiếm Phương kích động muốn khen ngợi Lăng Hàn, Cổ Đạo tông có truyền nhân như vậy, trong đại thế huy hoàng tương lai họ sẽ chiếm được tiên cơ, ngạo nghễ đứng sừng sững.
Nhưng Tôn Kiếm Phương ngẫm nghĩ lại thôi, thầm lắc đầu.
Không được, tiểu tử này đã đủ kiêu ngạo, nếu khen hắn thì chẳng phải là bay lên trời?
Tôn Kiếm Phương chậm rãi gật đầu nói:
Ngươi không khiến lão phu thất vọng, hơi ra dáng rồi.
Nói xong Tôn Kiếm Phương thấy mặt nóng ran, che lương tâm nói bậy bạ có khi nào bị sét đánh không?
Lăng Hàn thu tay về, cười cười không chọc thủng, dù gì cũng chừa chút mặt mũi cho người ta. Tôn Kiếm Phương là trưởng bối, cường giả. Còn hắn? Tính theo thời gian nơi này thì chưa đầy nửa tuổi.
Nhường chút vậy.
Tôn Kiếm Phương nói: Quyền thuật của ngươi đã không có vấn đề vậy lão phu sẽ nói về kinh mạch.
Tôn Kiếm Phương thầm thở dài, theo kế hoạch của lão thì chờ một tháng sau mới nhắc đến chuyện này. Đường tu tiên dài dặc, chúng ta chỉ mới tiếp xúc lĩnh vực này nên hiểu biết có hạn.
Tôn Kiếm Phương ngâm nga: Tiên lộ dài dặc, không biết dài bao lâu, không biết khó thế nào.
Lăng Hàn không lên tiếng, chỉ lắng nghe.
Rốt cuộc Tôn Kiếm Phương nói ra thứ có chút hữu dụng: Bước đầu tu tiên là thông qua kỹ pháp câu thông thiên địa, rút lực lượng thiên địa.
Điều này chứng minh phỏng đoán của Lăng Hàn tại sao chỉ có sáng sớm tu luyện nửa canh giờ. Thân thể con người có thập nhị chính kinh, đả thông sẽ tràn ngập lực lượng, khiến người bình phàm có năng lực nát đá vỡ cột. Trong ghi chép thượng cổ có đại năng có thể dời núi lấp biển, không gì sánh bằng. Nhưng bước đầu không phải đả thông kinh mạch mà là cảm ứng nó.
Tôn Kiếm Phương tạm dừng, nhìn Lăng Hàn: Kinh mạch thân thể tuy có hình minh họa nhưng nó chỉ nói cho ngươi biết đại khái ở chỗ nào, làm sao cảm ứng được là chuyện của riêng ngươi. Đây, nó là Dẫn Mạch quả.
Tôn Kiếm Phương ném một trái cây màu đỏ rực cho Lăng Hàn, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa. Sau khi thiên địa biến đổi lớn thì động đất nhiều lần, lộ ra nhiều kiến trúc cổ. Có núi nhô lên cao, có truyền thừa đạo thống, còn có loại dị quả này. Ăn vào sẽ tăng lớn xác suất cảm ứng kinh mạch.
Lăng Hàn nhận lấy Dẫn Mạch quả, biểu tình quái dị. Hắn có nên nói cho Tôn Kiếm Phương biết là hắn đã cảm ứng được kinh mạch, hơn nữa có chút thành tựu?
Tôn Kiếm Phương nghiêm túc nói: Đừng xem thường trái cây này, bản tông chỉ có một Dẫn Mạch quả thụ, mỗi năm chỉ kết mười trái nhưng rất nhiều người cần nó. Nếu bán ra bên ngoài thì trái này ít nhất đáng giá một trăm ngọc tử.
Lăng Hàn lại đươc nghe danh từ mới, tò mò hỏi lại: Ngọc tử?
Tôn Kiếm Phương giải thích rằng: Ngọc tử tức là tinh hoa của ngọc, bên trong ẩn chứa năng lượng thiên địa, nếu dùng tụ linh trận kích phát thì có thể giải phóng năng lượng trong đó, tu luyện vào lúc nào cũng được, cường hóa bản thân.
Lăng Hàn khẽ ừ, chắc giống linh thạch. Nhưng linh thạch thì trực tiếp ôm là có thể tu luyện, còn ngọc tử phải qua trận pháp.
Lăng Hàn gật đầu, cất Dẫn Mạch quả đi.
Hắn không cần nhưng có thể bán nó, hơn nữa Lăng Hàn muốn bắt đầu lại đan đạo, nếu luyện Dẫn Mạch quả thành Dẫn Mạch đan thì lời to.
Tôn Kiếm Phương phất tay: Đi đi, cho ngươi mười ngày, lão phu sẽ kiểm tra xem ngươi có cảm ứng được kinh mạch không.
Lăng Hàn khom người hành lễ rồi đi: Biết!
Tôn Kiếm Phương vuốt râu, hơi do dự. Có nên tha thả thêm ngày không? Vì trong Cổ Đạo tông kỷ lục cảm ứng kinh mạch nhanh nhất là hai mươi chín ngày.
Mười ngày?
Tôn Kiếm Phương thấy Lăng Hàn nắm giữ Tứ Phương quyền quá mau nên sửa lại kỳ hạn. Thôi, cứ mười ngày đi, lỡ tiểu tử này không thành công vừa lúc chèn ép ngạo khí của hắn, coi như có lợi cho hắn.
Lăng Hàn về phòng mình, quyết định tìm hiểu về luyện đan.
Lăng Hàn hỏi thăm Hoán Tuyết ở đâu có sách đan.
Hoán Tuyết gãi đầu, khó xử nói:
Sách? Sau khi biến động lớn thế giới bị phá hoại nhiều, chỗ như đồ thư quán vì không có trọng binh bảo vệ nên đã thành phế tích.
Lăng Hàn thở dài, hắn xui đến thế sao?
Hoán Tuyết lên tiếng: nhưng nếu thiếu gia chỉ muốn tra duyệt tư liệu thì có thể dùng quang não.
Lăng Hàn mờ mịt hỏi: Cái gì là quang não?
Hoán Tuyết càng thấy lạ: Thiếu gia chưa từng sử dụng quang não đặt trong thư phòng sao?
Lăng Hàn nhún vai, hắn có biết cái gì là quang não đâu.
Hoán Tuyết tự trách mình: Ôi chao, tại ta hết! Ta quên thiếu gia ra từ tảng đá, sao biết đồ vật của thế giới chúng ta.
Hoán Tuyết đương nhiên cho rằng quang não là thứ mỗi người trên thế giới này đều biết, con nít ba tuổi còn biết chơi, vì vậy nàng đinh ninh rằng Lăng Hàn nên biết. Nào thiếu gia, để ta dạy cho.
Hai người đến thư phòng, Hoán Tuyết dạy cho Lăng Hàn cách dùng quang não.
Đây là một thứ như hộp nhỏ, mặt trên có cái núm, ấn vào sẽ có luồng sáng bắn ra rồi biến thành hình dáng thiếu nữ.
A, ảnh chiếu sao?
Lăng Hàn thói quen dùng tri thức của mình giải quyết sự vật lạ. Ngõa Lý thường dùng chiêu này, mắt phát ra ánh sáng có thể hình thành bất cứ cảnh tượng gì, giống y như thật.
Thiếu nữ ảo ảnh hỏi: Ta là trợ lý nhỏ của người, xin hỏi người muốn ta làm gì?
Hoán Tuyết hướng dẫn: Thiếu gia có vấn đề gì đều có thể hỏi nàng.
Đúng là con nít ba tuổi cũng có thể chơi.
Lăng Hàn gật đầu nói: Ngươi biết có bao nhiêu đan phương không?
Thiếu nữ ảo ảnh trả lời: Một trăm lẻ chín loại. Lấy ra cho ta xem. Tuân lệnh!
Thiếu nữ ảo ảnh biến mất, sau đó vô số đoàn sáng ngưng tụ thành chữ và hình.
Lăng Hàn lẩm bẩm đọc: Tử Nguyên Đan, có thể chữa thương, cần tài liệu gồm tử tâm quả, nguyên ý thảo mai rùa trăm năm... điều kiện luyện chế: Thiên Nhất Hóa Hợp trận, giờ tý?
Lăng Hàn lộ vẻ ngạc nhiên, luyện đan còn yêu cầu thời gian và trận pháp? Thật là khác biệt.
Lăng Hàn trực tiếp nói: Cho ta xem đan phương của Dẫn Mạch đan.
Quang não lên tiếng: Tuân lệnh!
Chữ và hình vỡ tan, bóng sáng ghép lại thành chữ và hình mới.