Lăng Hàn biết lực lượng của mình tăng tiến quá nhanh, độ cứng thân thể không theo kịp. Người khác chắc không có vấn đề như vậy, tu vi tiến bộ thì khí lực cũng dần mạnh lên, không cần lo lắng cái gì.
Lăng Hàn đến chỗ Tôn Kiếm Phương, hắn không dám phô bày hết lực lượng ra, chỉ nói mình đả thông kinh mạch thứ hai và khuếch trương đến tận cùng.
Tôn Kiếm Phương mừng rỡ, khen Lăng Hàn một lúc rồi ban cho một trái Dẫn Mạch quả.
Tôn Kiếm Phương nói:
Đây là trái Dẫn Mạch quả cuối cùng.
Cổ Đạo tông một năm thu hoạch mười trái Dẫn Mạch quả, dù Tôn Kiếm Phương là tông chủ cũng không thể đưa hết cho Lăng Hàn. Ta hiểu.
Lăng Hàn rời đi, hắn đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề Dẫn Mạch quả.
Ngay hôm đó Lăng Hàn luyện Dẫn Mạch quả thành đan, rồi đi chợ đen bày hàng, dưới đất viết mấy chữ: Ta có Dẫn Mạch đan, đổi Dẫn Mạch quả.
Mọi người xem liền vây quanh lại.
Ai chẳng biết Dẫn Mạch đan có hiệu quả tốt hơn Dẫn Mạch quả, nhìn giá là biết. Giá thị trường của Dẫn Mạch quả là một trăm ngọc tử, Dẫn Mạch đan thì cao hơn. Nên ai chẳng muốn luyện Dẫn Mạch quả thành đan? Vấn đề là không người làm được.
Giờ xem Lăng Hàn ra điều kiện như vậy liền đoán được hắn có cách luyện Dẫn Mạch quả thành đan, hắn sẽ kiếm lời to. Quan trọng là họ không làm được, nên chọn thế nào giữa một trái Dẫn Mạch quả và một viên Dẫn Mạch đan?
Đương nhiên chọn Dẫn Mạch đan.
Không ai ngốc mang Dẫn Mạch quả đến đây, nhưng chỉ chốc lát có người đến trao đổi Dẫn Mạch quả.
Người kia nói: Ta có một điều kiện, ta biết ngươi chắc chắn luyện chế được Dẫn Mạch đan, yêu cầu của ta là sau khi luyện ra phải bán cho ta thêm một viên.
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, nói: Được.
Hắn phát tài lớn không ngại khiến người cũng được chút lợi, hơn nữa điều này không phá hỏng quy định mỗi người chỉ được mua một viên đan dược. Huynh đệ, huynh đệ!
Nhiếp Dương cũng đến, lần này gã đội mặt nạ đầu heo, thật là một kẻ tính cách ngầm kỳ dị. Chỗ ta cũng có Dẫn Mạch quả, cầm đi, nhưng có lợi đừng quên ta!
Lăng Hàn mỉm cười, Nhiếp Dương biết cách ứng xử hơn người khách trước, trực tiếp bán nhân tình cho hắn.
Lăng Hàn gật đầu nói: Được.
Lăng Hàn định bụng luyện Dẫn Mạch quả thành đan rồi trực tiếp tặng một viên cho Nhiếp Dương.
Lăng Hàn mang bảy viên Dẫn Mạch đan đến nhưng chỉ có ba người trao đổi với hắn. Tính ra thì Cổ Đạo tông một năm có mười trái Dẫn Mạch quả, Tôn Kiếm Phương ban cho Lăng Hàn ba trái, còn ba trái kiếm được từ giao dịch, vậy là chỉ còn bốn trái ở bên ngoài. Có lẽ người giữ bảo quả chưa được tin tức hoặc đã ăn rồi.
Lăng Hàn tạm thời dẹp hàng, được ba trái Dẫn Mạch quả có thể luyện chế ra nhiều Dẫn Mạch đan rồi.
Lăng Hàn về chỗ ở, hắn đi luyện đan trước, lần này được hai mươi ba viên đan dược, hiệu suất luyện đan đã lên cao.
Lăng Hàn mới vào cửa đã thấy Hoán Tuyết hưng phấn chạy ra đón: Thiếu gia, thiếu gia!
Lăng Hàn cười hỏi: Như thế nào? Trời sắp sập?
Hoán Tuyết ngại ngùng, nàng đã mất đúng mực, nhưng giây sau lại hưng phấn nói: Thiếu gia, ta cảm ứng được kinh mạch!
Lăng Hàn gật đầu nói: Rất tốt.
Hắn thấy nha đầu này cố gắng rất nhiều, trong lòng cũng vui vẻ.
Sau đó Hoán Tuyết sụ mặt xuống, áy náy nói: Thiếu gia, chỉ trách Hoán Tuyết quá ngu ngốc, ăn mất ba viên Dẫn Mạch đan rồi.
Lăng Hàn cười lớn vẫy tay nói: Không sao, đây, lại cho ngươi ba viên. Chờ ngươi tu nhất mạch đến mức tận cùng hãy dùng nó.
Hoán Tuyết kích động không biết nên nói cái gì: Thiếu gia!
Thiên chi kiêu tử như Lý Trường Đan cũng phải chờ hai năm mới được một trái Dẫn Mạch quả.
Còn nàng?
Đã được sáu viên Dẫn Mạch đan.
Dẫn Mạch đan quý giá hơn Dẫn Mạch quả nhiều.
Hoán Tuyết vô cùng cảm động, chỉ muốn moi tim moi gan cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn trầm ngâm nói: Ngươi đã cảm ứng được kinh mạch vậy hãy báo cho tông môn, sau này có thể trở thành đệ tử chính thức của tông môn.
Trong thời đại này ít võ giả có thể tu hành, nên mỗi người đều rất quý giá. Hễ trở thành võ giả thì địa vị sẽ bay lên vù vù.
Mỹ nữ như Hoán Tuyết chỉ cần một viên ngọc tử là mua về được, nếu là võ giả, mời người ta ra tay một lần cần mười viên ngọc tử, chênh lệch lớn như trời.
Bùm!
Hoán Tuyết quỳ xuống liên tục dập đầu: Thiếu gia, Hoán Tuyết muốn suốt đời đi theo người. Hoán Tuyết có chết một trăm lần cũng không thể báo đáp ơn đức lớn của thiếu gia!
Trên đời không có ai tốt với nàng hơn Lăng Hàn, hắn chưa từng yêu cầu nàng làm gì, đây mới là điều khiến nàng thật sự trao trọn tấm lòng.
Hoán Tuyết kiên định quyết tâm dù xảy ra chuyện gì cũng mãi mãi là thị nữ của Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười, không miễn cưỡng. Hắn từng là Chí Tôn tất nhiên có tâm tính xứng đôi, Hoán Tuyết đã kiên trì thì hắn sẽ không khuyên nữa, chuyện này liên quan gì hắn?
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, đã quyết định tài bồi thì nữ này vậy thì chịu trách nhiệm một chút vậy.
Lăng Hàn cho Hoán Tuyết một bộ tụ linh trận, dạy đối phương cách vận dụng.
Tụ linh trận này rất đơn giản, không cần tri thức trận pháp, chỉ cần bày ra trận cơ, có đủ ngọc tử là được.
Hoán Tuyết cảm động khóc ròng, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ là nếu Lăng Hàn gặp nguy hiểm nàng sẵn sàng thay thế hắn gánh chịu.
Lăng Hàn tạm thời không thiếu ngọc tử, lại luyện ra nhiều Dẫn Mạch đan đủ đổi một đống ngọc tử cho hắn tu luyện thời gian dài.
Lăng Hàn lo tập trung vào Hầu quyền, mỗi lần luyện bộ quyền pháp này là hắn có cảm ngộ mới, dường như uy lực không có cuối.
Lăng Hàn thầm nghĩ: Hầu ca nói đây là có được trong truyền thừa huyết mạch, tổ tiên của Hầu ca từng ra đại năng như thế nào?
Điều kiện truyền thừa huyết mạch là tổ tiên từng có nhân vật siêu oách, nên mới từ phần gốc ảnh hưởng huyết mạch. Trước thời đại này từng có một văn minh võ đạo, nhưng không biết tại sao biến mất. Tổ tiên của Hầu ca chắc từ thời đại đó. Tiếc quá, phỏng chừng Hầu ca biết nhiều về thời đại đó nhưng không chịu nói cho ta nghe. Cũng đúng, bây giờ thực lực của ta quá kém, có một số việc ta biết ngược lại không hay.
Ding doong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Hoán Tuyết chạy ra mở cửa, một lúc sau dẫn một người trẻ tuổi vào.
Người trẻ tuổi cười chào Lăng Hàn, sau đó đưa tấm thiệp mời: Lăng sư đệ! Mấy hôm nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Hạ Diệu Âm Hạ sư muội, vừa lúc Hạ sư muội đột phá lục mạch, đặc biệt mời Lăng sư đệ đến dự tiệc.