Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3516 - Tứ Trọng Lực

Môn nhân này đi ra ngoài rèn luyện vài năm, tại sao khi trở về xa lạ quá.

Tư Mã Vinh càng biểu hiện cuồng ngạo:

Ha ha ha! Yêu vật bình thường cũng xứng càn rỡ trước mặt ta?

Tư Mã Vinh lao ra đánh liên tục vào cự mãng.

Tứ trọng lực nghiền áp tương đương với bốn Tư Mã Vinh tấn công cự mãng, dù nó là yêu thú, sức mạnh bẩm sinh mạnh hơn nhân loại, nhưng tối đa chỉ có thể đấu lại hai, ba thập mạch, bốn người? Thua chắc.

Nên cự mãng bị đánh chật vật bò lung tung, để lại vảy vụn đầy đất.

Trong tình huống một chọi một có thể đè đầu đánh yêu thú cùng đẳng cấp thì thật kinh người.

Thế hệ trẻ đều phục, kêu bọn họ đi đánh yêu thú cùng cấp thì tuyệt đối không có ưu thế nghiền áp như vậy.

Tôn Kiếm Phương nói: Đừng nản lòng! Trước thập mạch đúng là võ giả chúng ta khó thể đối kháng với yêu thú, vì điều kiện thân thể bẩm sinh kém rất nhiều. Nhưng bước vào thập mạch, kình lực phát ra ngoài, tu kỹ pháp có thể chính thức phát uy, đây mới là lúc võ giả vươn lên.

Nghe Tôn Kiếm Phương nói khiến đám người trẻ tuổi vực dậy đấu chí.

Bọn họ không bằng Tư Mã Vinh, không phải vì thiên phú kém chẳng qua chưa đến thập mạch.

Nhưng thế hệ trước thầm lắc đầu, đây không chỉ cách biệt về cảnh giới còn có kỹ pháp, như bọn họ tu kỹ pháp chỉ đến tam trọng lực.

Đừng thấy nó thiếu một trọng lực, nhưng ba đánh bốn có thể giống nhau không?

Bọn họ sẽ không nói ra mấy lời này, miễn cho đả kích đám thanh niên, dù sao là hậu đại, môn nhân của mình.

Đám Vương Giả già đều lắc đầu, xem ra Tư Mã Vinh thắng chắc. Hiện tại Tư Mã Vinh là thập mạch, ăn một trái Phục Lăng quả chẳng phải sẽ thành thập nhất mạch?

Ui, Vương Giả thập nhất mạch hai mươi bốn, lăm tuổi, thật khó tin.

Lăng Hàn lắc cổ, đã tới lúc ra sân.

Vèo!

Lăng Hàn lao ra ngoài.

Cát Nguyên Long cười to bảo: Ha ha ha! Tôn lão đầu, ta còn tưởng rằng môn nhân của ngươi nhát như chuột không dám ra tay. Xem ra ta đã nghĩ sai, tiểu tử này không phải gan nhỏ mà là phản ứng chậm, không chỉ chậm một nhịp.

Đám cường giả cười lớn, thấy Tư Mã Vinh thắng chắc nên không ngại cười đùa.

Tôn Kiếm Phương không lộ vẻ gì, chỉ mỉm cười nói: Thế thì chưa chắc, các vị cứ xem kỹ đi.

Bùm!

Lăng Hàn bùng nổ lực lượng, thân hình siêu nhanh.

Mạnh Duệ Ninh kinh kêu: A! Sức bật dường như hơi giống thập mạch! Chưa chắc, một số người bẩm sinh tốc độ nhanh, cửu mạch có thể sánh ngang thập mạch cũng không lạ. Ha ha ha! Nếu Cổ Đạo tông ra được Vương Giả thập mạch trẻ tuổi mới lạ.

Mọi người đều không tin, Vương Giả thập mạch trẻ tuổi xuất hiện một người đã là kỳ tích, sao có thể ra hai người? Chờ xem đi!

Lăng Hàn đã lao lên, co nắm đấm sắt thi triển Tứ Phương quyền nặng nề đánh vào cự mãng.

Bùm!

Cự mãng đang kịch chiến với Tư Mã Vinh, không rảnh lo bên Lăng Hàn nên bị đánh trúng, lực lượng to lớn chấn động đánh bay nó tạt ngang hai trượng, đá vụn nhô lên mặt đất bị san bằng. Nhưng cự mãng không làm bằng sắt, ma sát cạo rớt vảy của nó, nhiều máu chảy ra.

Ui!

Mọi người hút ngụm khí lạnh.

Đây tuyệt đối là lực lượng thập mạch, vượt qua ba ngàn cân, thậm chí đến năm vạn cân.

Tào Thông nhìn ra điểm lạ: Không đúng! Nắm tay của hắn đập vào thân rắn mới bộc phát ra lực lượng!

Tức là hắn không phóng lực lượng ra ngoài! Phóng lực lượng ra ngoài vừa đánh trúng đối thủ nhanh hơn vừa hữu hiệu bảo vệ bản thân, tránh cho bị điểm yếu về khí lực. Nhưng hắn không dùng! Chỉ có một lý do! Hắn vẫn là cửu mạch!

Mọi người đều kinh kêu. Cửu mạch có lực lượng của thập mạch, còn là đỉnh thập mạch, hỏi ai tin được? Hai yêu nghiệt! Một người chưa đầy ba mươi tuổi đột phá thập mạch, còn tu ra tứ trọng lực. Một người trông gần hai mươi tuổi, rõ ràng là cửu mạch nhưng có lực lượng đỉnh thập mạch. Đây còn là thế lực võ đạo mà chúng ta biết sao?

Khóe mắt Tư Mã Vinh co giật, gã nắm chắc trăm phần trăm oanh sát cự mãng, giờ Lăng Hàn đột nhiên xông vào khiến gã hơi giật mình.

Lực lượng mạnh quá!

Từ khi nào cửu mạch ghê gớm vậy?

Nhưng mới có bấy nhiêu đã muốn so với gã?

Không thành thập mạch thì không được gọi là Vương Giả.

Tư Mã Vinh lao lên, mục tiêu không phải cự mãng mà là Lăng Hàn: Muốn giành với ta!?

Tư Mã Vinh tràn đầy tự tin dù một chọi hai cũng có thể nhẹ nhàng trấn áp.

Lăng Hàn thản nhiên nói: Lúc trước đã nói là cạnh tranh đúng không?

Bọn họ so đấu là ai giết cự mãng trước, sao đến lượt Tư Mã Vinh thì Lăng Hàn ra tay là sai?

Tư Mã Vinh không giành tấn công cự mãng nữa, liên tục đánh Lăng Hàn: Hừ! Bàn tay không thể thò vào bậy!

Lăng Hàn không chút kiêng dè nghênh đón: Thế thì sao?

Bùm!

Hai người va chạm một kích, Lăng Hàn dùng Tứ Phương quyền, Tư Mã Vinh thì vẫn là một đòn Phá Long Thiểm. Lực lượng chồng bốn tầng, mỗi tầng cao năm vạn cân.

Người Lăng Hàn lảo đảo thụt lùi chín bước, sau đó lại lùi bảy bước, tiếp tục lùi năm bước mới ngừng lại. Tư Mã Vinh thì không lùi một bước.

Hết cách, Tư Mã Vinh là thập mạch, kình lực phát ra ngoài cú đấm của Lăng Hàn không đánh trúng người gã nên không thể ảnh hưởng đến gã.

Bị bốn tầng kình lực chồng chất công kích Lăng Hàn liên tục thụt lùi ba lần mới đứng vững. Tiểu tử này... lực lượng thường quy cao còn hơn Tư Mã Vinh! Đúng vậy, không thì hắn phải lùi bốn lần chứ không phải ba lần. Ui, lực lượng năm vạn cân chưa phải cực hạn của hắn sao!?

Mọi người giật mình đến không nói ra lời, trong cú va chạm tuy Lăng Hàn bị rơi vào thế yếu nhưng lực lượng thật sự hắn đã thắng một bậc.

Làm sao khiến người tin tưởng?

Cửu mạch sức mạnh lớn hơn thập mạch?

Đây còn là thế giới bọn họ biết sao?

Con ngươi Tư Mã Vinh co rút, lần đầu tiên cảm giác uy hiếp. Cửu mạch bình thường mà lực lượng nguyên thủy vượt qua gã, nếu không phải có kình lực phát ra ngoài, nếu không có tứ trọng lực thì chẳng phải là bị rơi vào thế yếu?

Tư Mã Vinh lạnh lùng nói: Không thành thập mạch chỉ là con kiến!

Ngươi yêu nghiệt thì sao, dù gì chỉ là cửu mạch, không thể nào thắng được gã. Tư Mã Vinh chỉ cần ăn trái Phục Lăng quả là có thể xông lên thập nhất mạch, đến lúc đó sẽ tiêu diệt Lăng Hàn. Tôn Kiếm Phương ra tay thì sao, Tư Mã Vinh không thể đấu ngang tay cũng có thể an toàn rút lui.

Lăng Hàn lạnh nhạt nói: Vậy sao?

Lăng Hàn siết chặt hai năm đấm nhiều chiêu đấu cứng với Tư Mã Vinh.

Bình Luận (0)
Comment