Hoán Tuyết gật đầu:
A!
Lăng Hàn không biết tại sao Lăng Hàn muốn nàng làm như vậy, nhưng thiếu gia đã có lệnh thì nàng chỉ biết tuân theo.
Lăng Hàn cười, không chừng hắn có thể bồi dưỡng một thị nữ nhỏ rành về võ đạo, đan đạo, trận pháp. Nếu vậy thì không biết bao nhiêu người sợ chết khiếp. Đi tiệm trận pháp Hữu Gia xem thử, ta muốn luyện chế trận pháp thì nơi đó chắc có bán tài liệu trận cơ thích hợp. ngoài ra kiếm thêm một quyển sách trận pháp, tốt nhất là sát trận.
Lăng Hàn ra ngoài, đi hướng tiệm trận pháp Hữu Gia.
Trong thành, Phiêu Hoa các.
Đây là chỗ ăn chơi cấp bậc cao nhất trong thành, nổi tiếng vung tiền như rác. Nghe nói vào cửa này rồi không tiêu phí trên một ngàn huyền bắc tệ thì không đi được.
Trong sảnh phòng đế vương mắc nhất Phiêu Hoa các, có ba người trẻ tuổi đang uống rượu, bên cạnh mỗi người có một mỹ nữ ngồi cùng. Bọn họ đẹp mỹ miều, nói giỏi hát hay, giỏi ca múa.
Thanh niên áo vàng hỏi:
Ài, nói này Tuấn thiếu gia, dạo này sao không đi Huyền Thanh kỳ tìm Liên kỳ chủ?
Mỹ nữ ở bên cạnh đút rượu cho người trẻ tuổi.
Thanh niên được gọi Tuấn thiếu gia lắc đầu nói: Đừng nói nữa.
Tuấn thiếu gia vóc dáng cao lớn, rất điển trai, nhưng đầu chân mày tràn ngập kiêu ngạo khiến gã có vẻ hung dữ hiếp người.
Thanh niên áo lục hỏi: Sao vậy?
Tuấn thiếu gia lắc đầu nói: Gần hai tháng nay bị sư tôn nhốt, bắt ta phải nắm giữ một môn trận pháp mới cho ra.
Hai thanh niên khác lộ vẻ khát khao.
Thanh niên áo vàng nói: Tuấn thiếu gia thôi đừng lên giá nữa, nếu ta cũng có thiên phú học trận đạo thì dã vùi đầu vào rồi.
Thanh niên áo lục chợt nói: Ta nghe đồn gần đây trong Huyền Thanh kỳ xảy ra việc lớn.
Tuấn thiếu gia hỏi: Có chuyện gì?
Thanh niên áo lục nói: Huyền Thanh kỳ và Vân Mặc kỳ kéo nhau đánh lộn.
Thanh niên áo vàng hỏi trước, vẻ mặt tràn đầy hứng thú: Thật không? Nói xem có chuyện gì?
Thanh niên áo lục nói: Nghe đồn trong Huyền Thanh kỳ xuất hiện võ giả thiên tài, đánh bại Chu Lãng còn chạy đi Vân Mặc kỳ khiêu chiến, hình như thái độ ác liệt dẫn đến hỗn chiến.
Thanh niên áo vàng kinh ngạc hỏi: Chậc, đánh bại cả Chu Lãng? Trong thập mạch thì tiểu tử đó thực lực số một số hai rồi.
Tuấn thiếu gia uống hớp rượu, khinh thường nói: Chỉ là thập mạch.
Thanh niên áo lục cười nói: Đúng rồi, võ phu bình thường làm sao xứng so sánh với trận pháp sư sơ cấp như Tuấn thiếu gia? Nhưng ta nghe nói Liên kỳ chủ rất che chở thuộc hạ này, chẳng những không trách móc xử phạt, ngược lại sợ hắn bị thương, cho hắn nghỉ dài hạn.
Rốp!
Một tiếng giòn vang, ly thủy tinh bị Tuấn thiếu gia bóp nát, mảnh vụn ghim vào tay gã nhưng vì võ giả da dày thịt béo nên o đâm rách da.
Tuấn thiếu gia nhìn thanh niên áo lục, mắt tràn ngập sát ý: Thật không?
Thanh niên áo lục gật đầu nói: Tất nhiên là thật, Tuấn thiếu gia tìm đại người nào trong Huyền Thanh kỳ hỏi là biết.
Tuấn thiếu gia không hứng thú uống rượu nữa, đẩy mỹ nữ trong ngực ra, nghênh ngang đi.
Tuấn thiếu gia đã sớm xem Liên Tuyết Dung là người của mình, giờ có kẻ dám giành với gã? Không cần biết là cố ý hay vô tình, dù Liên Tuyết Dung có hảo cảm với tiểu tử đó cũng không được.
Thanh niên áo vàng hỏi: Này Tả Kiếm, ngươi cố ý kích thích hắn như vậy có được không?
Thanh niên áo lục Tả Kiếm cười nói: Tiểu tử tên Lăng Hàn thực lực không tầm thường, có hắn ở thì ta không nắm chắc vào tốp bốn trong tỉ võ tháng sau.
Thanh niên áo vàng cảm khái: Hay cho Tả Kiếm, ngươi thật là tiện. Nghiêm Tuấn hẹp hòi chắc chắn sẽ theo doi tiểu tử kia không nhả, một tháng đủ để hắn hành tiểu tử kia sống dở chết dở, khi đó ngươi sẽ thiếu một đối thủ cạnh tranh.
Tả Kiếm nhoẻn miệng cười, trông rất sáng sủa, có ai ngờ vừa rồi gã nhẹ nhàng gợi lên một trận chiến đấu?
Nghiêm Tuấn chạy đi hỏi Huyền Thanh kỳ, đúng như Tả Kiếm nói, Lăng Hàn dẫn đầu gây sự kết quả không bị xử phạt gì. Lăng đội trưởng rất siêu, nâng cao uy phong của kỳ chúng ta, trút giận đã ghiền! Toàn thế giới trừ kỳ chủ chúng ta ra thì ta chỉ phục Lăng đội trưởng! Liên kỳ chủ có tốt với Lăng đội trưởng không? Chắc chắn rồi, trai tài gái sắc mà. Ta nghe nói trên đường đến đây Lăng đội trưởng còn ôm thứ kỳ chủ tặng cho không ăn không uống không ngủ, si tình vô cùng.
Có một số việc Nghiêm Tuấn tự mình hỏi, một số khác gã phái người nghe ngóng. Tin tức truyền về làm Nghiêm Tuấn khùng lên.
Thật sự có người dám mơ ước nữ nhân của gã!
Không thể nhịn!
Gã muốn đi tìm Lăng Hàn ngay, nhưng vì hắn không ở trong Huyền Thanh kỳ, ít ai biết chỗ ở của hắn ở đâu. Nghiêm Tuấn đành tạm dằn xuống xúc động muốn gây sự với Lăng Hàn.
Nhưng Liên Tuyết Dung đặc biệt sắp đặt nhà của Lăng Hàn ở trong thành?
Hừ, đang chơi trò nhà vàng giấu ‘kiều’ sao?
Lăng Hàn rồi sẽ phải về binh doanh, khi đó... hừ!
Lăng Hàn đến tiệm trận pháp Hữu Gia, vào trong.
Vẫn là lão nhân đó, bộ dạng hờ hững, kiểu này sao làm ăn?
Lăng Hàn hỏi:
Lão bá, trong tiệm có bán tài liệu chế tạo trận cơ không?
Ngưu Hoa Thanh ngước lên nhìn Lăng Hàn: Hưm? Ngươi muốn chế tạo trận cơ?
Lăng Hàn đáp: Đúng vậy!
Ngưu Hoa Thanh ngẫm nghĩ, lấy một vòng tròn ra khỏi ngăn kéo đặt lên quầy: Trắc thử tinh thần lực đi, đừng để lãng phí tài liệu của lão.
Đây là Thần Ý Bàn.
Nếu không tu ra tinh thần lực thì cầm tài liệu trận đạo chỉ lãng phí.
Lăng Hàn gật đầu nói: Được.
Lăng Hàn cầm Thần Ý Bàn lên, dùng niệm lực thúc đẩy trận pháp vận chuyển.
Chỉ người có tinh thần lực mới trông thấy đốm trắng, hoặc nên nói là cảm ứng được, vì Lăng Hàn nhắm mắt lại vẫn cảm giác rõ ràng nó tồn tại.
Một lúc sau Thần Ý Bàn tỏa ánh sáng trắng.
Ngưu Hoa Thanh hơi rung động: A? Không ngờ độ mạnh niệm lực của tiểu tử nhà ngươi đến tiêu chuẩn sơ cấp.
Cái gì là tiêu chuẩn sơ cấp?
Vẻ mặt Lăng Hàn ngu ngơ.
Ngưu Hoa Thanh lắc đầu giải thích rằng: Đúng là đàn gảy tai trâu. Tùy theo độ mạnh tinh thần lực khác nhau có thể chia ra bốn đẳng cấp, thấp nhất là sơ cấp, sau đó là trung cấp, cao cấp, cuối cùng gọi là đại sư.
Sơ cấp thì xem như cao hay thấp?
Ngưu Hoa Thanh nổi hứng hỏi: Tiểu tử, ngươi bắt đầu tu luyện tinh thần lực từ khi nào?
Khi nào? Ước chừng hơn một tháng trước.
Lăng Hàn trả lời thật. Ngưu Hoa Thanh nghe xong biểu tình kinh sợ.
Mới một tháng? Mới một chút xíu.
Lão già gằn giọng hỏi: Ngươi xác định?