Đan phương của Trú Nhan đan mới được Mạc Quốc Hào bổ sung trọn vẹn, nghe nói tháng sau mới luyện chế ra, Lăng Hàn lấy Trú Nhan đan đâu ra?
Giả, chắc chắn là giả.
Chung Dương Tất đứng ra nói:
Ha ha ha! Người bây giờ càng lúc càng biết khoác lác.
Lúc Lăng Hàn và Nghiêm Tuấn xảy ra xung đột thì Chung Dương Tất đến dự tiệc, nếu không Lăng Hàn đã chú ý đến gã.
Nghiêm Tuấn hỏi ngay: Ý Chung huynh những cái này là đan giả?
Nghiêm Tuấn hận chết Lăng Hàn nên không bỏ qua cơ hội nào.
Chung Dương Tất ngạo nghễ nói: Đương nhiên rồi!
Vì Chung Dương Tất mới được truyền cho đan phương Trú Nhan đan, Từ Tâm dược đường còn chưa bắt đầu luyện chế lô Trú Nhan đan đầu tiên, nên Lăng Hàn tuyên bố đan dược trong tay hắn là Trú Nhan đan thì chắc chắn là đồ giả.
Mọi người kinh ngạc kêu lên: Giả? Lăng Hàn tặng thuốc giả? Ta hiểu rồi, bây giờ nóng bỏng nhất là Trú Nhan đan, cũng được nữ giới thích nhất, nhưng không thể mua nên hắn cố ý khoác lác, muốn hút sự chú ý, nịnh nọt Phong tiểu thư. Vậy là hắn đã tính sai, đưa thuốc giả cho nữ nhi yêu quý cúa thành chủ không sợ bị rớt đầu sao?
Trong khi mọi người bàn tán thì Mục quản gia như tỉnh lại khỏi cơn buồn ngủ, mắt lấp lóe sát khí nhìn Lăng Hàn như tùy thời sẽ ra tay.
Chợt một tiếng cười sang sảng vang lên: Ha ha ha! Ta không đến quá muộn đi?
Một nam nhân trung niên từ hậu đường sải bước đi ra.
Mọi người hành lễ ngay: Thành chủ đại nhân!
Đây là Phong Tử Thịnh thành chủ Hùng Cứ thành, nắm giữ quyền sống chết của người trong thành. Bình thường miễn Phong Tử Thịnh không làm chuyện tạo phản thì tùy tiện giết vài người không đáng gì. Nên đây là đại nhân vật, cần hết sức tôn kính.
Phong Tử Thịnh tùy ý giơ tay ý bảo mọi người đứng dậy.
Phong Tử Thịnh mỉm cười hỏi nữ nhi: Đang gỡ quà?
Phong Nhược Tiên ngoan ngoãn nói, từng hành động khiến người cảm thấy thoải mái vừa lòng: Vâng thưa phụ thân.
Phong Tử Thịnh nhìn qua Mục quản gia: Lão Mục, sao toàn thân đầy sát khí? Ai chọc ngươi?
Mục quản gia trầm giọng nói, nhìn Lăng Hàn chằm chằm: Có người tặng thuốc giả cho tiểu thư.
Phong Tử Thịnh theo ánh mắt của Mục quản gia nhìn hướng Lăng Hàn: A, có chuyện gì?
Phong Nhược Tiên kể chuyện Lăng Hàn tặng đan dược nhưng bị Chung Dương Tất chất vấn, nàng kể không mang theo cảm xúc cá nhân. Lẽ ra bị người tặng thuốc giả thì nàng nên rất tức giận mới đúng.
Phong Tử Thịnh thầm lắc đầu, Phong Tử Thịnh biết Lăng Hàn cải tiến hai loại đan phương, bổ sung đầy đủ Trú Nhan đan nên hắn làm sao tặng thuốc giả được?
Phong Tử Thịnh nhìn Chung Dương Tất, hỏi: Ngươi làm sao xác định những cái này là thuốc giả?
Chung Dương Tất cung kính nói: Bẩm đại nhân, Trú Nhan đan là gia sư bổ sung đầy đủ, tại hạ may mắn được truyền dạy lại đan phương này. Theo tại hạ biết dược đường còn chưa bắt đầu luyện chế Trú Nhan đan, vì vậy tại hạ kết luận đây chắc chắn là thuốc giả!
Ừ, rất có lý.
Mọi người gật gù, về mặt lý luận thì Chung Dương Tất suy luận không chút sơ hở.
Phong Tử Thịnh cười cười, cầm cái bình từ tay nữ nhi rồi ném cho Chung Dương Tất: Vậy ngươi đánh giá xem đây rốt cuộc là cái gì.
Chung Dương Tất nhạn cái bình, còn liếc hướng Lăng Hàn lộ vẻ đắc ý: Vâng thưa đại nhân.
Tiểu tử, giờ ngươi rơi vào tay ta rồi!
Lăng Hàn dửng dưng, tên hề bày nhiều trò.
Chung Dương Tất đổ một viên đan dược ra, xem, ngửi, sau đó gã biến sắc mặt.
Mợ nó, đây đúng là Trú Nhan đan!
Chung Dương Tất được đan phương nên biết cách phân biệt Trú Nhan đan, từ màu sắc, mùi vị thì hoàn toàn giống với Trú Nhan đan.
Chắc không phải... hàng thật đi?
Chung Dương Tất không chết tâm, gã khựi một ít bỏ vào miệng nếm.
Vị này, sức sống bên trong là Trú Nhan đan trăm phần trăm!
Mọi người thấy Chung Dương Tất nếm thuốc xong đần mặt ra, không có phản ứng gì.
Có người cười nói: Ha ha, chẳng lẽ đây là thuốc ngốc, ăn xong ngu người?
Nhiều người xì cười. Nhưng có mặt thành chủ đại nhân nên không ai dám cười lớn tiếng.
Phong Tử Thịnh mở miệng hỏi: Như thế nào?
Chung Dương Tất không muốn nói chuyện, gã rất hy vọng mình ăn thuốc câm, thuốc lú, vậy thì gã sẽ thoát khỏi tình huống lúng túng như vậy.
Vấn đề là đây là Trú Nhan đan thật, nó khiến gã giữ lại nét thanh xuân, da trắng bóc. Ủa? Các người có phát hiện gì không? Hình như da của hắn trắng hơn một chút. Đúng rồi, cũng mịn hơn.
Mọi người kêu lên, đặc biệt nữ nhân ai nấy mắt sáng rực. Điều này quan trọng với các nàng còn hơn tăng một, hai cảnh giới. Đây chắc chắn là Trú Nhan đan! Dù không phải Trú Nhan đan thì có hiệu quả trắng đẹp như thế ta cũng muốn! Nhìn xem, hắn mới ăn một chút xíu, mới có giây lát mà đã được hiệu quả như vậy, nếu ta ăn một viên thì còn cỡ nào?
Hầu như tất cả nữ nhân biến thành sói đói nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Chung Dương Tất, chực chờ lao lên. Khuê tú danh môn như Lý Tử Nguyệt cũng không giữ được bình tĩnh, hít thở nặng nhọc hơn nhiều.
Có thể nói nếu không phải chỗ này là phủ thành chủ, nếu không có Phong Tử Thịnh tọa trấn thì đã xảy ra vụ cướp giật.
Phong Tử Thịnh hỏi lại lần nữa, chất chứa bực bội: Như thế nào?
Chết tiệt, dám để thành chủ hỏi hai lần?
Chung Dương Tất giật nảy mình tỉnh hồn lại, gã cười khổ nói: Đây đúng là Trú Nhan đan.
Dù bây giờ Chung Dương Tất nói dối, để đan sư giám định thì cũng sẽ có kết luận chính xác. Gã dám lừa Phong Tử Thịnh thì kết cục sẽ thê sờ thảm.
Phong Tử Thịnh hỏi: Vậy tại sao ngươi kiên quyết nói đây là thuốc giả?
Chung Dương Tất á khẩu. Lúc trước gã phân tích nhiều như vậy vì chắc chắn đây là thuốc giả, giờ chứng minh đó là thuốc thật thì gã biết nói thế nào?
Chung Dương Tất vắt óc nửa ngày, bảo: Lăng phó đội trưởng và gia sư quen rất thân, chắc là gia sư đưa tặng cho hắn.
Phong Tử Thịnh lạnh nhạt nói: Ngươi đã biết có quan hệ như vậy tại sao lúc trước chắc chắn như thế? Nếu đã là bạn vong niên của sư phụ ngươi thì tại sao ngươi không cung kính? Con người của ngươi rất có vấn đề!
Câu cuối nói hơi nặng, bị thành chủ đại nhân đánh giá là ‘con người có vấn đề’ thì Hiệp Hội Đan Đạo còn dám đặc biệt bồi dưỡng gã sao?
Tuy đan sư rất đặc biệt, quần thể do Hiệp Hội Đan Sư quản lý, nhưng trong mảnh đất Hùng Cứ thành này ai dám chống đối Phong Tử Thịnh?
Hai chân Chung Dương Tất mềm nhũn quỳ xuống, mặt trắng bệch mất hồn mất vía.
Phong Tử Thịnh tùy tay chộp, bình đan bay khỏi tay Chung Dương Tất trở về trong tay lão, rồi lão đưa cho nữ nhi yêu thương: Ngươi phải đa tạ tiểu Hàn, món quà này rất quý giá.