Vu Ích nhìn Lăng Hàn, bất chợt nghĩ tới, nói:
Ngươi là người bạn của Nhược Tiên!
Trước đây, thời điểm nhìn thấy được Lăng Hàn, hắn thật ra tràn ngập nghi ngờ. Bởi vì Lăng Hàn lúc đó chỉ là Thông Mạch Cảnh, tất nhiên không có khả năng một mình từ Hổ Cứ Thành xông ra. Tất nhiên là được Phong Nhược Tiên dẫn ra ngoài.
Trước đó hắn vẫn cho rằng Lăng Hàn là một tiểu bạch kiểm, khiến cho Phong Nhược Tiên si mê, mới có thể ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy, nàng cũng không có buông tha. Hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, không phải nghe nói Phong Tử Thịnh vẫn muốn gả nữ nhi vào trong hoàng thất sao?
Nhưng bây giờ hắn mới biết được, hóa ra Lăng Hàn là một trận sư, hơn nữa thành tựu còn không cạn, mới có thể được Phong Nhược Tiên coi trọng. Tiểu hữu, ngươi mặc dù là trận sư, địa vị cao cả. Nhưng ở này trong di tích cổ, nguy cơ bốn phía. Yêu thú cũng sẽ không lưu ý ngươi có phải là trận sư hay không.
Vu Ích cười nói. Cho nên, vẫn nên đi cùng bản tọa đi.
Nếu biết Lăng Hàn chính là trận sư, hắn đương nhiên không thể thả Lăng Hàn rời đi. Cái di tích cổ này còn chưa được khai phá. Có một vị trận sư hỗ trợ, lúc đó giảm đi rất nhiều nguy hiểm, cũng có thể đi vào một vài nơi vốn không thể vào.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu như Lăng Hàn cự tuyệt hắn nữa, vậy hắn sẽ sử dụng thủ đoạn cứng rắn, khiến cho Lăng Hàn phục tùng.
Lăng Hàn thở dài. Ngươi xem, hắn đã rất khách khí, thế nào bao giờ cũng có người không cảm thấy được? Vu Ích, ngươi quá mức rồi!
Vu Ích, ngươi quá đáng rồi.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, nhất thời khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Vu Ích là ai? Thành chủ của Cát Ninh Thành, cường giả cấp ngũ cốt. Ngươi là một nhân vật nhỏ sao có thể gọi thẳng họ tên?
Đây là đang tìm đường chết. Làm càn!
Vu Sơn lập tức quát.
Hồ Nguyệt Mai càng khinh thường nói: Lão Vu, ngươi xem một chút đi. Đây là nhân vật gì chứ? Thật không có giáo dục! Cho rằng mình là trận sư thì nổi bật sao?
Vu Hải nhảy ra ngoài. Hắn đã từ chỗ Vu Ích biết được, Lăng Hàn chẳng qua là Thông Mạch Cảnh. Cho nên hắn tất nhiên hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Nhanh quỳ xuống xin lỗi đi!
Vu Sơn cũng nhảy ra ngoài. Khó có được đối thủ chỉ là Thông Mạch Cảnh, hắn tất nhiên phải nắm lấy cơ hội biểu hiện một hồi. Hắn trực tiếp một quyền liền đánh về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn đưa tay ra.
Bốp.
Cổ tay của Vu Sơn liền bị hắn nắm lấy. A, đau quá đau quá!
Vu Sơn lập tức kêu lên thảm thiết. Tiểu súc sinh, mau buông tay!
Hồ Nguyệt Mai đau lòng con trai, lập tức lớn tiếng kêu lên.
Lăng Hàn tất nhiên sẽ không nghe theo. Cơn tức hắn đã dâng cao.
Đây thật đúng là người hiền bị người bắt nạt. Nếu như ngay từ lúc đầu hắn lại biểu hiện ra tu vi Hoán Huyết Cảnh thậm chí chiến lực Cực Cốt Cảnh, ba huynh đệ này còn dám la năm hét sáu đối với hắn như vậy sao?
Nếu ra tay, hắn lại không có dự tính lưu tình. Buông tay?
Lăng Hàn hừ một tiếng. Ta là trận sư cao cấp. Một Thông Mạch Cảnh nho nhỏ lại dám chủ động ra tay với ta. Đây là đại nghịch bất đạo, theo luật đáng chết! Thối lắm. Tiểu súc sinh nhà ngươi có thể là trận sư cao cấp, vậy ta còn là thánh thượng!
Hồ Nguyệt Mai nói không để ý. Đừng tưởng rằng bản thân phá giải một trận pháp là có thể giả mạo trận sư cao cấp. Ngươi chẳng qua là may mắn mà thôi. Hơn nữa, trận pháp còn không có thật sự phá được!
Lăng Hàn không để ý đến, năm ngón tay chỉ là hơi dùng sức. A.
Vu Sơn lại kêu thảm thiết. Mau buông tay!
Vu Hải hét lớn một tiếng, vung quyền đánh qua.
Lăng Hàn nhẹ nhàng đưa tay ra. Cổ tay của Vu Hải cũng rơi vào trong bàn tay của hắn. A!
Vu Hải cũng kêu thảm thiết không dứt, cùng Vu Sơn một cao một thấp, một ứng một hòa, giống như đang hát đôi. Đáng chết!
Vu Đông ngồi không yên. Hai đệ đệ xấu mặt ở trước mặt mọi người, trên mặt hắn cũng không nén được giận. Lúc này hắn chợt nhảy ra, vọt về phía Lăng Hàn.
Hắn lại là Hoán Huyết Cảnh, thực lực so với hai đệ đệ lại chênh lệch như trời và đất.
Ầm.
Hắn một cước đá tới, đập thẳng về phía đỉnh đầu của Lăng Hàn.
Đôi mắt của Lăng Hàn lạnh lẽo, cũng một bước đá ra, nghênh đón về phía Vu Đông. Không tốt!
Vu Ích kinh ngạc kêu lên, muốn ra tay, nhưng đã muộn.
Vút!
Một cước này của Lăng Hàn đi sau lại tới trước, đá vào trên bắp chân của Vu Đông. Tiếng xương vỡ thanh thúy truyền đến. Sau đó liền nhìn thấy bắp chân của Vu Đông nhất thời cong lại, tạo thành độ cong dọa người.
Vu Đông ngã lăn trên mặt đất, ôm cái chân bị gãy kia, hét thảm lên.
Đau. Đau đến tận xương tận tâm.
Hai tay của Lăng Hàn rung lên, ném Vu Sơn, Vu Hải văng ra ngoài. Sau đó hắn thản nhiên nói: Muốn chết phải không? Được, thành toàn cho các ngươi! Vương bát đản, tiểu súc sinh!
Trên khóe mắt Hồ Nguyệt Mai có giọt lệ giống như sắp trào ra. Ba nhi tử đều bị tiểu ác nhân này đả thương ngay trước mặt mình, khiến cho nàng căm hận Lăng Hàn thấu xương.
Nàng cũng vọt ra.
Ầm.
Huyết khí sôi trào. Nàng lại đánh một chưởng về phía Lăng Hàn.
Trước đây nàng lại là nữ hào môn. Vu Ích cũng vì thèm muốn quyền thế nhà nàng mới cưới nàng làm vợ. Bởi vậy, cho dù sau này, thực lực của Vu Ích càng lúc càng mạnh, vị trí ngồi càng lúc càng cao, nhưng vẫn còn có chút sợ hãi nàng.
Nàng khi quen làm thổ bá vương. Hiện tại có người lại dám ở trước mặt nàng khi dễ con trai của nàng. Hơn nữa còn không phải là một mà chính là ba. Như vậy bảo nàng làm sao nhịn được?
Đi tìm chết!
Ầm.
Một chưởng vung qua, thanh thế kinh người.
Nàng là ngũ biến. Từ lúc hai mươi mấy năm trước nàng đã đạt được cảnh giới này. Nhưng nàng trước sau không có cách nào đột phá Cực Cốt Cảnh. Nhưng xét về chiến lực lại mạnh mẽ hơn nhiều so với ngũ biến bình thường.
Lăng Hàn liếc mắt nhìn Vu Ích. Đối phương hoàn toàn không có ý định ra tay ngăn cản.
Sát cơ của hắn tràn ra, bất chợt ngưng quyền đánh ra.
Ầm!
Hồ Nguyệt Mai nhất thời bị đánh bay ra ngoài. Nàng vội vàng đứng lên, vẫn muốn tiếp tục xông về phía trước. Nhưng nàng chỉ cảm thấy ngực đau đớn dữ dội. Nàng cúi đầu vừa nhìn xuống, lại hoảng sợ gần chết.
Ngực của nàng thình lình có thêm một cái lỗ, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật ở phía sau lưng.
Ta?
Vút.
Một ý niệm này còn chưa kết thúc, cả người nàng liền mềm nhũn, nằm ngã trên mặt đất, lại không có một tia khí tức.
Tất cả mọi người hoảng sợ. Thứ nhất là vì thực lực của Lăng Hàn. Thứ hai là lá gan của hắn. Hắn lại dám giết người ở ngay trước mặt Vu Ích.