Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3820 - Không Chấp Nhận Uy Hiếp (1)

Bức Côn hừ một tiếng, nói:

Ngươi muốn đặt cược cái gì? Ngươi lại có cái gì?

Lăng Hàn hỏi ngược.

Ánh mắt Bức Côn uy nghiêm đáng sợ. Hắn không có khả năng ngu ngốc giống như tên Báo Thái Công này, thật sự ngốc tới mức lấy ra thân pháp làm tiền đặt cược. Hắn đưa đồng tử màu đỏ sậm đảo qua về phía trong đám người, nói: Ta đặt cược là người này!

Thân hình hắn nhảy ra, lúc trở lại lần nữa, trong tay đã kéo theo một người. Ngươi nếu thắng, có thể đoạt lại hắn. Bằng không, ta sẽ đánh tới khi hắn nghi ngờ nhân sinh. Chuyện không liên quan đến ta, mau buông ra!

Người bị bắt được kia lập tức giằng co.

Lăng Hàn liếc mắt thoáng nhìn, không khỏi lộ ra biểu tình cổ quái, cười nói: Con người của ta luôn luôn không chấp nhận uy hiếp.

Nhắc tới cũng vừa khéo. Người Bức Côn bắt tới chính là Hồ Dương.

Hồ Dương kêu lên thảm thiết, nói: Lăng Hàn, ngươi quan báo tư thù!

Lăng Hàn chỉ cười ha hả, tiếp tục lật Phong Vân Phiêu. Đây thật là sự là thứ đáng để nghiên cứu thật kỹ.

Bức Côn lúc này mới biết mình náo loạn ra một ô long, tự nhiên bắt lấy một “cừu gia” của Lăng Hàn. Uy hiếp như vậy làm sao có thể có tác dụng được?

Hắn đưa tay lại ném Hồ Dương ra ngoài, sau đó vèo một cái lại bay ra, bắt một người khác tới. Lăng Hàn, ngươi muốn làm người nhân tộc hèn nhát sao?

Hắn lãnh đạm thản nhiên nói.

Lăng Hàn lại liếc mắt nhìn, thiếu chút nữa cười phun. Bởi vì lần này càng khéo hơn, Bức Côn bắt tới chính là Cổ Hạng Minh.

Nhưng hắn phải cố lắm mới khống chế được, nghiêm nghị nói: Không nên kéo người vô tội liên lụy vào, nhanh thả người đi!

Cổ Hạng Minh thiếu chút nữa thổ huyết.

Hắn tốn cái giá rất lớn, mới theo một người có thiếp mời trà trộn đi vào. Hắn có dã tâm, cũng không muốn cả đời làm một tiểu đội trưởng cấm vệ quân. Lần này là một cơ hội tốt để mở rộng nhân mạch.

Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ đến, mình cuối cùng lại bị Bức Côn bắt tới uy hiếp Lăng Hàn?

Đáng giận hơn là, Lăng Hàn lại còn giả vờ quan hệ giữa hai người rất tốt. Mói như vậy, Bức Côn có khả năng buông tha cho mình sao?

Ngươi thật độc!

Quả nhiên, Bức Côn tất nhiên không có khả năng buông tay. Hắn dùng lực nắm lấy cánh tay Cổ Hạng Minh, điềm nhiên nói: Lăng Hàn, ngươi đến cùng có chiến hay không?

Lăng Hàn nói lời chính nghĩa: Ta nói lại lần nữa xem, ta không chấp nhận uy hiếp! Hơn nữa, nơi này chính là địa bàn của Nhân tộc. Ngươi ở nơi này hành hung, đây là khiêu khích đối với nhân tộc. Cổ huynh!

Hắn nhìn về phía Cổ Hạng Minh. Không phải ta không cứu ngươi. Nhưng nhân tộc chúng ta tuyệt đối không thể khuất phục đối với yêu tộc! Lăng Hàn, ngươi nếu không ứng chiến, ta sẽ giết hắn!

Bức Côn quát.

Chờ một chút!

Hai đồng tử của Cổ Hạng Minh giãn rộng ra.

Chuyện không nên như vậy.

Bức Côn chỉ nói là Lăng Hàn không ứng chiến, hắn sẽ đánh mình, cũng không có nói muốn giết mình. Nhưng vừa nghe Lăng Hàn nói như vậy, thế nào thật sự biến thành muốn giết chết hắn?

Lăng Hàn cũng thật giỏi lừa dối. Bức Côn ngốc thật sự để cho Lăng Hàn mượn đao giết người sao? Bức thiếu, ngươi không thích nghe Lăng Hàn nói bậy. Ta và hắn có thâm cừu đại hận. Hắn là đang cố ý mượn tay ngươi tới giết ta.

Hắn liền vội vàng nói. Hừ!

Bức Côn làm sao có thể tin tưởng. Nhân tộc thật sự không có khí phách, vì để bảo vệ mình tự nhiên trợn tròn mắt nói dối.

Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, tay lại dùng sức bóp. Cổ Hạng Minh chỉ cảm thấy xương cũng sắp gãy. Nhất thời hắn phát ra tiếng kêu lên thảm thiết. Cổ huynh...

Lăng Hàn giả vờ phẫn nộ, lạnh lùng nói. Bức Côn, ngươi nhanh thả người!

Bức Côn cảm thấy đã khống chế được toàn cục, không khỏi cười lạnh, nói: Nếu như ngươi đáp ứng đánh một trận, ta liền thả người. Không có khả năng. Ta nói, không chấp nhận uy hiếp!

Lăng Hàn kiên quyết nói. Vậy ngươi lại trơ mắt nhìn bằng hữu của mình chịu khổ sao?

Bức Côn đổi một cánh tay khác của Cổ Hạng Minh lại bóp.

Rắc rắc rắc.

Xương Cổ Hạng Minh lại bắt đầu rên rỉ.

Hoàn hảo, Bức Côn cũng không dám làm quá mức, cũng không thật sự muốn bóp gãy xương của Cổ Hạng Minh.

Lăng Hàn không khỏi thầm kêu đáng tiếc. Nếu có thể khiến Bức Côn ra tay giết chết Cổ Hạng Minh thì tốt rồi. Tên ngu ngốc nhà ngươi, ta thực sự là kẻ thù của Lăng Hàn. Hắn là đang đùa giỡn ngươi!

Cổ Hạng Minh nhịn đau lớn tiếng kêu lên.

Sao?

Cuối cùng Bức Côn dâng lên một điểm nghi ngờ. Hắn dù sao cũng là thiên tài Yêu tộc, không có tâm địa gian giảo cũng không có nghĩa là hắn ngu. Thời gian dài như vậy, hắn cũng nhìn ra được một vài chỗ không đúng.

Lăng Hàn tuy rằng tỏ ra sốt ruột, nhưng bản thân lại hoàn toàn không có một chút kích động nào, hoàn toàn không giống như là dáng vẻ nhìn thấy được bằng hữu gặp rủi ro.

Lẽ nào, mình thật sự bị Lăng Hàn đùa bỡn?

Hắn hừ một tiếng, vứt Cổ Hạng Minh qua một bên, nói: Thiên tài nhân tộc cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ có như vậy. Ngay cả giao đấu cùng ta cũng không dám!

A, kịp phản ứng rồi?

Lăng Hàn mỉm cười, nói: Con dơi nhỏ, ngươi thật muốn bị đánh sao?

Bức Côn biểu tình lạnh lẽo, nói: Chú ý lời nói của ngươi!

Bọn họ chính là Huyết Bức tộc, ở thời kì đời trước lại là tồn tại cường đại. Được, chơi với ngươi.

Lăng Hàn đứng lên. Sở dĩ hắn nguyện ý ứng chiến, là hắn đã nắm giữ được vài phần Phong Vân Phiêu, muốn mượn tay Bức Côn tới thực chiến một chút.

Bức Côn sửng sốt, không nghĩ tới Lăng Hàn thật sự sẽ đáp ứng. Hắn lập tức nói: Đây chính là ngươi tự tìm!

Hai cánh của hắn rung lên, liền lao về phía Lăng Hàn, không để cho hắn có cơ hội đổi ý.

Tốc độ này thật nhanh, cuối cùng lại không thể chậm hơn so với Báo Thái Công.

Dưới chân Lăng Hàn thoáng động, triển khai thân pháp.

Vèo.

Bức Côn chém tới, lại rơi vào một khoảng không.

Hắn vô cùng kinh ngạc. Tốc độ của Lăng Hàn lại có thể nhanh như vậy? Phong Vân Phiêu!

Ánh mắt của hắn đảo qua, lại thốt ra.

Thân pháp của báo tộc lại tiếng tăm lừng lẫy. Hắn liếc mắt liền nhận ra được.

Tuy rằng bộ pháp của Lăng Hàn vẫn vô cùng mới lạ, nhưng thần vận lộ ra chính là khí tức của Phong Vân Phiêu.

Cái này.. chỉ một lúc như vậy, nhân tộc này đã nắm giữ Phong Vân Phiêu?

Nói đùa!

Bức Côn lộ ra vẻ kinh hãi. Ngộctính của nhân tộc này quả thực cao tới mức đáng sợ.

Đừng nói là hắn, cho dù là Bích Tiêu công chúa cũng thoáng lộ ra một vẻ kinh ngạc. Luận về thực lực, tất cả mọi người ở đây cùng lên, có khả năng cũng không đủ chó nàng một tay giết chết. Nhưng nói đến ngộ tính, ngay cả nàng cũng phải cảm thấy không bằng....

Bình Luận (0)
Comment