Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3852 - Cầu Gãy (2)

Nhị Oa giang tay ra:

Quả thực như thế, giống như bên trong cất giấu một cái thế giới khác vậy.

Lăng Hàn kinh ngạc, Nhị Oa nói không sai, trong tế bào của hắn quả thực cất giấu một cái thế giới, đây chính là thế giới mà hắn tự mình dựng dục ra, hiện tại cũng thu nhận vô số sinh linh.

Đây chính là chỗ yêu nghiệt của hắn sao?

Trên thực tế, hắn có thể bước vào Thất Biến, chính là bởi vì vị diện trong tế bào cùng tác dụng vào, tạo thành biến hóa đặc thù nào đó.

Hiện tại, cũng là tế bào trong cơ thể khiến cho hắn có thể sớm hấp thu tử khí, có được năng lực giống như tiên thiên thần thể? Có thể làm cha chúng ta, nhất định không phải người bình thường!

Tam Oa kiêu ngạo tổng kết nói. Ừm.

Sáu ạm em hồ lô đồng thời gật đầu —— Thất Oa đột nhiên lại tỉnh lại.

Lăng Hàn cười một tiếng, trong tay mang theo heo mập đi tới bên bờ vực, cầu gỗ đang ở trước mắt của hắn.

Mặc dù đã đi qua một lần, hơn nữa ở phía đối diện còn có rất nhiều người đang đi tới, thế nhưng Lăng Hàn vẫn có một loại cảm giác không yên lòng.

Nhưng đường rời đi cũng chỉ có một con đường như vậy, cũng chỉ có thể tiến lên mà thôi.

Lăng Hàn đi đến cầu gỗ, sau đó bước nhanh đi.

Lần này chẳng những cầu gỗ có nguy hiểm, dường như ở dưới đáy cũng có tồn tại đáng sợ nào đó, khiến cho hắn hoàn toàn không muốn chờ lâu ở bên trên hiểm địa như thế này.

Hiện tại người trở về chỉ có một mình hắn, hơn nữa còn mang theo sáu đứa trẻ cực kỳ đáng yêu, càng mang theo một con lợn, đội hình rêu rao khắp nơi như thế đương nhiên khiến cho người trên đường đi đều kinh ngạc không thôi.

Cũng may, tâm tư của mọi người đều đặt ở phía đối diện, cũng không có người nào xuất thủ với Lăng Hàn, cũng bớt đi một chút phiền toái.

Có lẽ người khác cũng sợ khai chiến ở chỗ này quá mức nguy hiểm, dù sao cũng là cầu gỗ a. Có khả năng hơi đụng một cái sẽ gãy mất, như vậy tất cả mọi người sẽ phải ngã xuống thịt nát xương tan.

Rất nhanh, Lăng Hàn đã đi qua một nửa khoảng cách.

Phanh!

Một cỗ khí lưu từ dưới đáy bay lên, đụng phải trên cầu gỗ, lập tức, lập tức toàn bộ cầu gỗ giống như rắn lắc lư không ngừng.

Tình huống như thế nào?

Người ở trên cầu đều kinh hãi, không tự chủ được đưa tay bắt lấy nhau.

Bành! Bành! Bành!

Khí lưu liên tiếp tuôn ra, liên tiếp đụng vào cầu gỗ, khiến cho cầu gỗ đong đưa rất là kịch liệt, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Mà nhìn nhìn lại bốn phía có mây mù lượn lờ, giống như gặp một loại quái vật Thôn Thiên nào đó đang bị hút trở về từ hư không nào đó.

Nhị Oa vừa nhìn thăm dò, miệng không khỏi kêu lên: Cha, tranh thủ thời gian chạy đi, có một đầu lão yêu quái sắp xông ra rồi!

Hít, thứ có thể được Nhị Oa xưng là lão yêu quái cũng không nhiều.

Lăng Hàn không nói hai lời, trực tiếp thu bảy đứa trẻ và sắc trư vào bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô, sau đó phát động thân pháp, chạy như điên về một bên khác của cầu.

Chỉ là hiện tại trên cầu đã loạn, có người rơi xuống, có người tiếp tục tiến về phía trước, có người thì cong người trở lại, đã khiến cho rất nhiều đoạn trên cầu trở nên hỗn loạn.

Lăng Hàn làm sao có thời giờ để chậm trễ cơ chứ, hắn lập tức tung người lên, đi qua từ trên đỉnh đầu của người khác. Móa, hỗn đản! Ngươi đừng chạy! Để xem ta có đánh chết ngươi hay không!

Người bị dẫm lên đều nổi giận, người vốn định trở về thì gia tốc chạy đi, mà người chạy về phía trước thì điều chỉnh phương hướng, truy kích về phía Lăng Hàn.

Người tập võ, tính tình cũng rất táo bạo, sao có thể khoan dung cho việc bị người ta giẫm lên trên đầu cơ chứ?

Lăng Hàn một mình một ngựa, đằng sau lại có càng ngày càng nhiều người gia nhập hàng ngũ truy kích.

Chỉ là, tốc độ của Lăng Hàn quá nhanh, Phong Vân Phiêu đã được sử dụng ra, đạt đến tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh, nhấc lên sóng âm cực kỳ cuồng bạo. Cũng còn tốt, thân hình của hắn bay lên rất cao, nếu không chạy như điên ở trên cầu, đoán chừng sẽ có một nửa người nơi này bị hắn đánh bay xuống cầu.

Phía trước, cuối cùng đã ở ngay trước mắt.

Nhưng vào lúc này, trong thâm uyên vạn trượng ở dưới gầm cầu lại truyền ra tiếng nổ rất to, lại có tiếng quỷ khóc chấn động.

Tất cả mọi người kinh hãi, trong tiếng quỷ khóc này mang theo uy áp đáng sợ, tuyệt đối là xuất phát từ trong miệng một gia hỏa vô cùng kinh khủng.

Oanh!

Một bóng người từ dưới vực sâu bắn lên, kéo theo mây mù điên cuồng chấn động, mà tốc độ thì đã vượt qua gấp mười lần vận tốc âm thanh, cơ hồ không có cách nào dùng mắt thường nắm giữ được mà xông tới.

Thân ảnh này rất là bá đạo, đụng tới cầu gỗ, phanh một tiếng, nơi bị lập tức vỡ vụn, sau đó bắt đầu từ nơi va chạm này, cầu gỗ bắt đầu sụp đổ về phía hai bên.

Lập tức, người người cũng bắt đầu chạy như điên để giữ mạng.

Trong lúc nhất thời, ai cũng không có tâm tư đi xem thân ảnh đang phóng lên tận trời rốt cuộc là ai.

Chạy trốn mới là chuyện quan trọng nhất.

Cầu gỗ đã sập, đám người thì đang chạy trối chết, phân về hai đầu.

Chỉ là tốc độ chạy của rất nhiều người không sánh bằng tốc độ cầu gỗ sụp đổ, miệng phát ra tiếng kêu thảm, đi theo mảnh vỡ của cầu gỗ rơi xuống thâm uyên vạn trượng. Cạc cạc cạc.

Trên bầu trời, thân ảnh đụng gãy cầu gỗ phát ra tiếng cười quái dị, dường như đang thưởng thức một màn này vậy.

Dưới chân Lăng Hàn tăng lực lượng, hiện tại tất cả mọi người đều đang chạy trở về. Thế nhưng người nào cũng không có tốc độ nhanh bằng hắn, hắn vẫn dẫn đầu một chút. Sau mấy lần nhảy vọt, cuối cùng hắn cũng đã thông qua được cầu gỗ.

Lần này, cuối cùng tim của hắn mới cảm thấy dễ dàng hơn một chút.

Hắn nhìn về phía không trung, chỉ thấy một bóng người đang lơ lửng ở trên đó, phía sau dài ra hai cái cánh, đang vỗ vỗ.

Người này toàn thân đều được lông vũ bao trùm, hai chân thì là một đôi móng vuốt sắc bén, khuôn mặt cũng rất giống như chim, miệng nổi lên thật cao, ánh mắt sắc sảo đến đáng sợ.

Điểu nhân, lại là một điểu nhân.

Chỉ là, tên điểu nhân này còn đáng sợ hơn nhiều, dù là cách xa như vậy thế nhưng Lăng Hàn vẫn cảm giác được một loại cảm giác áp bách rất mạnh mẽ. Đây là nghiền ép bên trên cấp độ sinh mệnh.

Không biết từ lúc nào Nhị Oa đã bò ra, nàng nhìn thoáng qua rồi nói: Gia hỏa này đã đạp vào tiên đồ, thế nhưng cũng chỉ là đứng lên trên bậc thang thứ nhất mà thôi.

Lên tiên đồ!

Trong lòng Lăng Hàn run lên, nói: Đó là cảnh giới gì?

Bình Luận (0)
Comment