Phanh! Phanh! Phanh!
Đừng nhìn dáng người của hắn rất là thon dài, thế nhưng tấn công lại rất là bá đạo, giống như một đầu man ngưu mạnh mẽ đâm tới phía trước.
Lần này hắn ra tay, Hồng Thiên Lượng lập tức rơi vào thế hạ phong, không hơn trăm chiêu hắn đã bị một quyền đánh bay.
Nếu là sinh tử chiến, đương nhiên hắn còn có thể tiếp tục chiến đấu, thế nhưng chỉ là luận bàn, hắn đã thua hết sức rõ ràng.
Vẻ mặt hắn tràn ngập vẻ ảm đạm và thất lạc, nhưng lại không thể không nói:
Ta đã thua.
Lúc trước chỉ có một Hồng Thiên Bộ đặt ở trên đầu của hắn, về sau lại thêm một Lăng Hàn, mặc dù Yêu tộc có nhiều thiên tài. Thế nhưng dù sao cũng là Dị tộc, hơn nữa ai cũng biết, Yêu tộc ở dưới tiên đồ rấ tlaf cường đại, không bằng cũng là chuyejen rất bình thường, dù sao cũng còn nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ lại chạy ra một La Cẩm Đường, mười phần nhẹ nhõm đã đánh bại hắn.
Chuyện này đã đâm vào tim của hắn rất là nghiêm trọng.
Thần kinh của Hồng Thiên Lượng đã rất cường đại, gắng gượng vượt qua đả kích từ Hồng Thiên Bộ, lại gắng gượng qua đả kích của Lăng Hàn. Thế nhưng quá tam ba bận, lần đả kích này đã khiến cho ý chí chiến đấu của hắn hoàn toàn rơi xuống.
Hắn quay người rời đi, thất hồn lạc phách.
La Cẩm Đường cười nhạt một tiếng, không để ở trong lòng một chút nào.
Hắn lần nữa khoanh chân ngồi xuống, giống như cũng không có chuyện gì xảy ra vậy.
... La Cẩm Đường này thật đúng là thâm bất khả trắc, Hồng Thiên Lượng lại không thể bức ra thực lực chân chính của hắn a.
Thập tam hoàng tử nhíu mày. Điện hạ, thực lực của đối phương đã sâu cạn khó dò, hay là không nên lỗ mãng thì tốt hơn. Nếu như ngài thắng thì còn tốt, vạn nhất bại, đả kích đối với uy vọng của ngài sẽ rất lớn a.
Phụ tá ở bên cạnh hắn nói.
Thập tam hoàng tử lắc đầu: Lúc trước Thôi Trường Vận hoành hành bá đạo, cô vương cũng quý trọng thân thể không có xuất thủ, kết quả lại bỏ lỡ một cọc cơ duyên. Đây là khảo nghiệm của phụ hoàng đối với chúng ta, dù là thua, chí ít cũng phải biểu thị cô vương có dũng khí chiến một trận, địa vị trong lòng phụ hoàng sẽ được tăng lên. Thiên Cơ, ngươi không hiểu rồi, phụ hoàng mạnh có một không hai trên đời này. Chỉ cần hắn nói để cô vương kế thừa đế vị, như vậy cho dù cô vương chính là một kẻ ngu ngốc thì cũng có thể ngồi vững vàng trên đại vị! Điện hạ anh minh!
Tên đồng liêu này vội vàng vuốt mông ngựa.
Thập tam hoàng tử đã quyết định, lập tức sải bước đi ra, bước đi về phía La Cẩm Đường. Thập tam hoàng tử động! Hắn muốn khiêu chiến La Cẩm Đường sao? Đây chính là dòng dõi của Thánh Hoàng, thực lực tuyệt đối bất phàm. Thập tam điện hạ uy vũ!
Đám người xì xào bàn tán, sau một lúc lập tức trợ uy cho thập tam hoàng tử.
Trên mặt thập tam hoàng tử mang theo nụ cười, liên tiếp gật đầu với người xung quanh, ra vẻ ung dung không vội.
Lăng Hàn cũng có chút hứng thú, hắn chỉ biết Đại hoàng tử chính là thần thể, bây giờ đã là bước vào Tầm Bí cảnh, mà Thất hoàng tử thì am hiểu tinh thần lực, đạt đến cái gọi là cảnh giới đại thành. Hiện tại lại có một hoàng tử bài danh ở phía trên muốn xuất thủ, chuyện này khiến cho hắn rất là chờ mong.
Hắn phát động nhãn thuật, chỉ thấy xương cốt cơ thể của thập tam hoàng tử hiện lên màu thất thải, mà trong lồng ngực thì có năm nơi hiện lên Minh Văn.
Ngũ cốt đột phá Minh Văn cảnh đỉnh phong.
Lăng Hàn nói ở trong lòng, thập tam hoàng tử còn không có bước vào Khai Khiếu cảnh. Nếu không, quanh người hắn sẽ có khiếu huyệt, hiện tại cũng không nhìn thấy ở một chỗ nào, hiển nhiên còn đang ở trong Minh Văn cảnh. Hoàng tử đương triều?
La Cẩm Đường mở to hai mắt, nhưng cũng không có đứng dậy, chỉ hỏi thập tam hoàng tử.
Thập tam hoàng tử cười nhạt một tiếng: Cô vương Trần Quan Hương, xếp hạng mười ba. Hóa ra là thập tam điện hạ.
Cuối cùng La Cẩm Đường cũng đã đứng lên: Thánh Hoàng Tử, không biết chiến lực cường đại bao nhiêu a. Cô vương chỉ là ngũ văn cảnh.
Thập tam hoàng tử nói.
La Cẩm Đường gật gật đầu: Tại hạ là tứ văn cảnh, đều không cần áp chế tu vi, vừa vặn thỏa thích chiến một trận. Mời! Mời!
Sau khi hai bên nói chuyện một tiếng đã lập tức xuất thủ kịch chiến.
Thập tam hoàng tử với tư cách là thân tử của Thánh Hoàng, hơn nữa bài danh ở phía trên. Cho nên đương nhiên có kế thừa mấy phần huyết mạch của Trần Phong Viêm, chiến lực rất là cường đại, mà hắn cũng hoàn toàn khác biệt với Thất hoàng tử. Hắn am hiểu cận thân vật lộn, quyền đả, khuỷu tay đụng, đầu gối ủi, công kích thiên biến vạn hóa, giống như mỗi một bộ vị trong thân thể đều có thể hóa làm vũ khí.
La Cẩm Đường thì sử dụng một bộ chưởng pháp, trung dung bình thản, lại thủ được tới mức bốn bề yên tĩnh.
Song phương thăm dò lẫn nhau một hồi, sau đó đều ra tuyệt chiêu, chiến đấu trở nên cực kỳ kịch liệt.
Lăng Hàn quan sát say sưa ngon lành, thực lực của hai người này cũng không yếu, hơn nữa đều là Minh Văn cảnh, có phương thức chiến đấu rất đặc biệt.
Vẫn đáng giá để học tập một chút.
Thời gian: 00: 00: 40
Thông Mạch cảnh, chỉ là tăng lên lực lượng, tối đa cũng chỉ phóng lực lượng ra ngoài, mà tới Hoán Huyết cảnh, sát khí đã có thể dùng làm vũ khí, mà sau khi huyết khí sôi trào, lực lượng có thể tăng lên gấp hai ba lần, lực bộc phát rất kinh người.
Thứ mà Cực Cốt cảnh tăng lên là lực phòng ngự, cường hóa xương cốt, so với tinh thiết còn kiên cố hơn.
Chỉ là đây là bị động, hơn nữa thứ tăng cường chính là năng lực phòng ngự.
Thứ mà Minh Văn cảnh tăng lên lại là cái gì chứ? Hây!
Thập tam hoàng tử hét lớn một tiếng, trong cơ thể có năm đạo Minh Văn phát quang, hắn lại đánh ra một quyền, chỉ thấy lực quyền phun trào, không ngờ cũng phụ lên năm Minh Văn đánh tới chỗ của La Cẩm Đường.
La Cẩm Đường không dám khinh thường, đá ra một cước, kình lực lập tức hóa thành hình thái một chân chữ 丫, cũng có Minh Văn chớp động, nghênh đón lực quyền.
Phanh!
Hai cỗ lực lượng va chạm, lập tức cùng bị chôn vùi.
Sắc mặt Thập tam hoàng tử không khỏi trầm xuống, hắn đã toàn lực đánh ra một kích, thậm chí đã vận dụng Minh Văn, thế mà chỉ có thể liều mạng ngang tay cùng đối phương mà thôi.
Phải biết rằng hắn là ngũ văn, đối phương lại chỉ là bốn văn.
Dù đối phương cũng toàn lực ứng phó, như vậy cũng đã chứng minh mình không bằng đối phương.
Mà nếu như La Cẩm Đường còn có dư lực, như vậy thập tam hoàng tử khẽ lắc đầu, không để cho mình nghĩ tiếp nữa.