BA~, BA~, BA~, có tiếng bước chânrất nhỏ truyền đến.
Đồng Miêu lập tức mở hai mắt ra, nhìn lại về phía cửa ra vào của hốc cây, sát khí sôi trào, cảm xúc vô cùngcuồng nhiệt.
Rất nhanh, một thân ảnh đã đi ra, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, giống như mang theo một loại quang huy, khiến cho người ta có một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
Hai mắtĐồng Miêu không khỏi nhíu lại, năm ngón tay cầm kiếm nắm chặt hơn.
Ánh mắt nam tử anh tuấn quét qua, không khỏi chậc chậc tán thán:
Thảm như vậy?
Đồng Miêu trực tiếp giết tới, xoát, một kiếm đảo qua, giống như ngay cả thiên địa cũng có thể bị một kiếm của hắn chém thành hai nửa.
Nam tử anh tuấn kia lại không sợ hãi một chút nào, trong lúc tay phải chấn động đã có thêm một cây thương, phanh, đã giữ lấy kiếm của người nọ.
Một đạo lực lượng ba động lan tràn, thân thể hai người đồng thời chấn động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bọn hắn cũng không có thu được nhắc nhở ở bên trong thức hải, như vậy đã nói, tu vi của đối phương cũng không yếu hơn mình. Ngươi là người phương nào mà có thể cản được một kiếm của ta?
Đồng Miêu nói.
Nam tử anh tuấn kia cười ha hả một tiếng: Ngươi có thể cản được mười thương của ta thì mới có tư cách biết rõ tên của ta.
Đồng Miêu hừ lạnh một tiếng, lần nữa vung kiếm giết tới.
Đinh đinh đinh, kiếm thương của hai người không ngừng tấn công lẫn nhau, trong nháy mắt đã đánh ra mười mấy chiêu. Ha ha ha, ta chính là Đổng Tề.
Cuối cùng nam tử anh tuấncũng đã nói ra tên của mình.
Đồng Miêu lè lưỡi liếm mũi kiếm một chút, nói: Hóa ra ngươi chính là cuồng nhân Đổng Tề, ha ha, ngươi là người thứ bảy chết ở dưới kiếm của ta, còn được ta nhớ kỹ tên tuổi. Nói khoác mà không biết ngượng!
Đổng Tề đâm mũi thương ra ngoài.
Hai người lần nữa kịch chiến, đều hoàn toàn bộc phát thực lực của mình.
Chiến Chiến Chiến, hai người đánh đến mức kịch liệt không gì sánh được, bởi vì một ngọn núi chỉ có một người có thể trổ hết tài năng, cho nên tồn tại mạnh như bọn hắn sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến. Còn không bằng hiện tại diệt trừ đối thủ cạnh tranh thì hơn.
Nhưng đột nhiên hai người lại đồng thời thu tay lại, tách ra tạo thành khoảng cách không sai biệt lắm mười trượng. Sau đó cùng nhau nhìn lại về phương hướnghốc cây.
Chỉ một lát sau đã thấy một đạo thân ảnhthon thả từ bên trong hốc cây đi ra.
Đây là một nữ tử tuổi trẻ, dáng người thon dài nhưng lại nóng bỏng, eo nhỏ nhắn, đôi chân dài đều có thể bằng bên hông người bình thường.
Tướng mạo của nàng cũng không có tốt như dáng người, ngũ quan tinh xảo, còn có một con mắt màu tím, linh động mà mê người.
Nữ tử này nhìn Đổng Tề, Đồng Miêu một chút, miệng nở nụ cười xinh đẹp: Hai vị thật đúng là hiếu chiến, ở chỗ này đã thân nhau rồi. Tân Như Nguyệt!
Con ngươi của Đổng Tề xiết chặt lại. A, không nghĩ ra còn có người nhận ra ta a?
Nữ tử này kinh ngạc nói.
Đổng Tề cười ha hả: Người nào mà không biết Tân tiên tử chính là đệ tử của Thái Cổ đại nhân, Thái Cổ đại nhân là tuyệt đại cường giả trong lao tù a. Chỉ là lão nhân gia tạm thời còn không có cách nào rời đi mà thôi.
Tân Như Nguyệt mở miệng cười một tiếng: Vậy hai vị có thể nhường tiểu muội một chút, lại đi tới ngọn núi khác được không? Thật có lỗi, chuyện này ta lại làm không được!
Đồng Miêu lập tức lạnh lùng nói.
Đổng Tề thì cười nói: Tân tiên tử thật biết nói đùa, thí luyện sồ long này chỉ có thể chọn ngọn núi một lần, không thì đành phải chờ lần sau, nhưng lại không biết là chuyện mấy chục thậm chí trên trăm năm sau a. Tính mạng cũng bị mất, còn nói gì cơ duyên chứ?
Tân Như Nguyệt lắc đầu, trong hai tay đã có một cái roi màu bạc rũ xuống.
Chiến đấu lại nổi lên.
Lăng Hàn không biết trên bờ hồ đang có ba tên thiên tài trẻ tuổi hơn người đã triển khai kịch chiến, hắn có chút hăng hái quan sát lối đi này.
Nơi này tất nhiên sẽ có một cái trận pháp kinh người, mà hiện tại hắncó mười phần hứng thú đối với trận pháp này, muốn suy nghĩ một chút.
Nếu trực tiếp phá trận pháp, hắn có thể chiếm hết toàn bộchỗ tốt nơi này hay không?
Lăng Hàn có chút tham lam thầm nghĩ.
Cũng không có cách nào a, nhìn đám thiên kiêu hiện tại mà xem, Hồng Thiên Bộ, Khai Khiếu cảnh, công chúa Yêu tộc, Tầm Bí cảnh, mà thế hệ tuổi trẻ ở bên trong từng bí cảnh đi ra ít nhất cũng là Khai Khiếu cảnh.
So sánh với bọn họ, hắn mới tam cốt, kém hơn quá nhiều.
Hắn yêu nghiệt tới mấy, có thể vượt cấp chiến đấu tới mấy thì cũng không có khả năng vượt qua nhiều cảnh giới như vậy a.
Hắn cũng không gấp gáp về thời gian, mặc dù lần này tranh là tranh người thứ nhất đăng đỉnh. Thế nhưng sau khi nơi thí luyện mở ra, lại có thể khiến cho người ta liên tục không ngừng tiến vào, tới trước là đạt được trước. Như vậy chẳng phải rất không công bằng đối với kẻ đến sau hay sao?
Cho nên mới nói, muốn đăng đỉnh, sẽ không đơn giản như vậy.
Cái hang động ngầm trong đáy hồ này rất dài, còn có thể nhìn thấy có rễ cây đâm vào trong, khi đi đường cần phải rất cẩn thận, nếu không sẽ bị đụng vào.
Bên trên rễ cây còn sinh trưởng ra gai nhọn, có độc, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng chỉ cần đụng phải thì rất dễ dàng đâm hỏng làn da, đau nhức không gì sánh được, hơn nữa sẽ khiến cho thân thể như nhũn ra, lực lượng giảm lớn.
Lăng Hàn ăn một lần thua thiệt, cũng còn may, vận chuyển công pháp Hầu ca, chỉ một lát sau hắn đã ép độc tố xuống. Một ngày trôi qua, độc tố cũng đã tiêu trừ được bảy tám phần.
Một ngày trôi qua, hắn cũng đã nhìn ra được một chút thành tựu. Nơi này có thông đạo ẩn mình.
Lăng Hàn thông qua tìm tòi đối với trận pháp, lại thêm dùng nhãn thuật quan sát, ở trong đường hầm phát hiện ra một lối vào ẩn mình. Mà ở sau lối vào thì lại là một cái thông đạo thật dài.
Hắn nghĩ nghĩ, đi vào, sau đó ẩn giấu cửa vào.
Không phải nơi này sẽ nối thẳng với đỉnh núi đó chứ?
Lăng Hàn thầm nghĩ, một mặt tiến về phía trước, tốc độ cũng không nhanh, hắn đã bị thua thiệt, cho nên cũng không muốn lại ăn thêm một lần.
Thông đạo rất dài, nhưng cuối cùng cũng không có tình huống gì xảy ra. Sau khi đi hơn một giờ, phía trước trở nên mở rộng trong sáng, hiện ra một quảng trường khổng lồ, nhưng đỉnh đầu lại tối đen như mực, hẳn là vẫn ở bên trong ngọn núi.