Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3983 - Va Chạm Khí Lực

Lăng Hàn giết tới, vung chùy oanh kích.

Minh Văn cảnh nho nhỏ, thật sự cho rằng ỷ vào một cái pháp khí liền có thể chiến thắng ta?

Người kia cười lạnh, hắn vung thương đâm tới.

Ầm!

Chiến chùy nện vào thân thương, một tiếng giòn tan vang lên, hai người đều lui về phía sau mấy bước.

Lăng Hàn cười lạnh, cảnh giới kém nhau thật lớn, dù sao hắn không dám dùng tay không ngăn cản pháp khí, như vậy đối phương đã suy yếu vài phần chiến lực, hắn vẫn có thể đối kháng.

Nhưng đối phương càng sợ hãi, hắn có ý định miểu sát Minh Văn cảnh, bây giờ lại thành đánh ngang tay.

Yêu nghiệt. Không thể cho ngươi sống nữa!

Người kia lạnh lùng nói, hắn cầm thương đâm tới, nói: Ta là Hoàng Chí Đình, nhớ kỹ cái tên này, ta là người tiễn ngươi lên đường! Ha ha, có rất nhiều kẻ muốn giết ta, nhưng đến bây giờ không ai hoàn thành, ngươi cũng không ngoại lệ.

Lăng Hàn từ tốn nói, chiến chùy lại đánh ra một tia điện quang.

Nhưng lần này Hoàng Chí Đình có chuẩn bị, hắn lập tức tránh né. Ha ha, ngươi đã dùng chiêu này một lần, còn muốn tiếp tục?

Hoàng Chí Đình cười lạnh, hắn chính là cao thủ Tầm Bí cảnh, có thể đạt tới Tầm Bí cảnh ở tuổi này, hắn cũng có thể gọi là thiên tài.

Lăng Hàn cười cười một tiếng, hắn đánh ra một chiêu sát khí xung kích.

Thân thể Hoàng Chí Đình trì trệ, gương mặt ngây ngốc.

Vào lúc này, Lăng Hàn lại vung chiến chùy lần nữa, hắn đánh ra một đạo thiểm điện.

Lăng Hàn giết tới lần nữa, vung mạnh chiến chùy nện xuống.

Ầm!

Dù sao Hoàng Chí Đình cũng là Tầm Bí cảnh, thực lực cường đại, hắn gác thương lên đỉnh đầu vào thời khắc mấu chốt, đón đỡ chiến chùy nện xuống, mặc dù thân thể hắn trùn xuống nhưng vẫn có thể ngăn cản một kích này.,

Lúc này, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Hắn vừa mới nói chiến thuật của Lăng Hàn vô dụng, kết quả hắn lại trúng chiêu lần nữa, không phải hắn tự tát vào mặt mình hay sao?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: Như thế nào?

Gương mặt Hoàng Chí Đình đỏ bừng, hắn có thể nói cái gì?

Hắn chỉ có thể nâng thương đâm tới, chỉ cần giết Lăng Hàn diệt khẩu, chuyện xấu vừa rồi vĩnh viễn không lộ ra ngoài.

Lăng Hàn cười ha ha, sát khí xung kích phối hợp với chiến chùy, hắn phân ra sử dụng sẽ không làm gì được đối phương, nếu tổ hợp với nhau sẽ sinh ra điều kỳ diệu.

Sát khí công kích là năng lực sinh ra khi thất biến, cho dù là Tầm Bí cảnh cũng không thể miễn dịch, đã trúng chiêu một lần sẽ trúng chiêu lần thứ hai, nhiều lắm thời gian chỉ rút ngắn một chút mà thôi.

Nhưng Lăng Hàn muốn chính là thời gian này, ngay sau đó chiến chùy lại đả kích, Hoàng Chí Đình sẽ trúng chiêu.

Cứ theo đà này, Hoàng Chí Đình sớm muộn gì cũng bại.

Tại sao có thể như vậy?

Hoàng Chí Đình im lặng, tiểu tử này đã dùng một chiêu hai lần, hết lần này tới lần khác lại hữu dụng, cũng làm hắn trúng chiêu.

Thua một tên Minh Văn cảnh?

Nói đùa gì thế, nếu thua, hắn đứng mong ngẩng đầu lên được.

Hắn cắn răng, cuối cùng sử dụng át chủ bài của mình, đó là một quân cờ.

A, hắn ném ra một con mã hay một con pháo?

Thời điểm Lăng Hàn nuốt nước bọt, Hoàng Chí Đình đã cầm quân cờ đập vào người mình, trên người hắn tỏa ra ánh sáng màu bạc, một đạo hào quang kim loại xuất hiện, hóa thành một bộ khôi giáp che phủ thân thể hắn.

Sách, không ngờ lại dùng chiêu này. Ghê tởm, dám ép ta dùng Ngân Lân chiến giáp!

Hoàng Chí Đình đau lòng, hắn bỏ ra cái giá lớn mới thu được quân cờ, cũng không phải chiến giáp chân chính, mà là tiêu hao phẩm.

Những kim loại màu bạc thông qua năng lượng kim loại cao cấp tạo thành, cho nên cũng bị hạn chế thời gian, đến thời gian sẽ tự động biến mất.

Nhưng trong thời gian này, lực phòng ngự của hắn có một không hai trong Tầm Bí cảnh.

Đây là át chủ bài lớn nhất của hắn, trên người Lăng Hàn có Vạn Tinh thạch, tiêu hao vì khối thần thạch xây dựng tiên cơ cũng đáng giá. Chết đi!

Hoàng Chí Đình cầm thương đánh tới, thân thể hắn sinh ra ánh bạc óng ánh giống như chiến thần, lúc này, hắn vô cùng tự tin.

Lăng Hàn sử dụng sát khí công kích, mặc dù vẫn có hiệu quả nhưng thời gian đã rút ngắn hơn rất nhiều, chỉ thấy Hoàng Chí Đình thanh tỉnh trong nháy mắt, hắn vẫn miễn cưỡng đón đỡ điện quang của chiến chùy. Ha ha ha, tuyệt vọng đi!

Hoàng Chí Đình cười to, vung thương đâm tới, hoặc đâm hoặc quét, hắn phát huy thế công đến cực hạn.

Lăng Hàn thong dong tỉnh táo, hắn vận dụng thân pháp né tránh qua lại, tốc độ cũng không kém Tầm Bí cảnh, hoàn toàn không cần lo lắng nguy hiểm tính mạng.

Hắn muốn xem đối phương có thể duy trì trạng thái này bao lâu.

Nhưng trên đường núi không xa lại xuất hiện hai người, sẽ có người tới rất nhanh.

Lăng Hàn cau mày, hắn không triền đấu, lập tức quay người bỏ chạy. Ngừng chạy!

Hoàng Chí Đình vội vàng truy đuổi, hắn đã dùng tới át chủ bài, nếu không thể bắt lấy Lăng Hàn, như vậy hắn sẽ ăn thiệt thòi lớn.

Đáng tiếc, tốc độ của hắn cũng tương đương Lăng Hàn, ngay từ đầu còn có thể duy trì một đoạn khoảng cách, nhưng đường núi vô cùng phức tạp, hắn khống chế thân thể không bằng Lăng Hàn, chỉ có thể thả chậm tốc độ.

Mắt thấy sắp bị mất dấu, hắn vội vàng gia tốc, lại đâm thẳng vào một vách núi, hắn trượt từ vách núi xuống đất, cũng may trên người hắn có chiến giáp màu bạc bảo vệ, bằng không chính là cảnh đầu rơi máu chảy.

Bởi vì như thế hắn càng không theo kịp Lăng Hàn. Lăng, Hàn!

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, hắn muốn phát tiết ngột ngạt trong lòng, hơn nữa còn muốn nhắc nhở người khác, cho dù hắn không đắc thủ cũng không thể cho Lăng Hàn dễ chịu.

Sách, tâm lý của người này rất âm u.

Thân thể Lăng Hàn lướt đi rất nhanh, cho dù chậm hơn vận tốc âm thanh nhưng cũng nhanh kinh người.

Trên đường đi hắn lại vượt qua mấy người, có không nhận ra hắn, có người nhận ra, tự nhiên tiến hành truy sát Lăng Hàn.

Lăng Hàn không ham chiến, hắn dùng tốc độ bỏ qua đối phương, bởi vì không có bao nhiêu người có thể so tốc độ với hắn trên con đường này.

Nửa ngày về sau, đường núi dần dần dễ đi hơn rất nhiều.

Lăng Hàn không dám khinh thường, hắn lấy da Hư Không Thú ra phủ lên người.

Hiện tại có Hồng Thiên Bộ gia nhập, người này cực kỳ giảo hoạt, lại hiểu rõ về hắn, khẳng định sẽ có tính nhắm vào Chỉ Xích Thiên Nhai của hắn, hắn không thể xuất hiện trắng trợn như vậy.

Địa thế phía trước trống trải, có thể giúp Tầm Bí cảnh thi triển hết tốc độ, chỉ cần có đầy đủ người, hoàn toàn có thể ngăn cản hắn.

Dù sao Lăng Hàn không dám dùng Chỉ Xích Thiên Nhai tại nơi này, vạn nhất đụng vào vách núi thì làm sao bây giờ? Hoặc rơi từ trên núi xuống?

Hắn lặng lẽ lên núi, tốc độ cực chậm, lúc này, hắn đặt an toàn lên hàng đầu.

Hắn quan sát đến, nếu như muốn phục kích ở nơi này, bọn họ sẽ phục kích ở đâu? Nơi đó.

Hắn phát hiện một nơi bí mật, sau đó lặng lẽ đi tới.

Vào lúc tới gần, hắn phát hiện động tỉnh.

Nơi này có ba người mai phục, đều là Tầm Bí cảnh.

Ba người?

Lăng Hàn nhíu mày, nếu chỉ một người, hắn có thể dựa vào Thiên Văn ngọc hoặc mảnh vỡ mộ bia giải quyết, ba người lại không dễ làm, dùng mảnh vỡ mộ bia ở cự ly gần sẽ để lộ dấu vết, có nguy hiểm cực lớn.

Nếu dùng Thiên Văn ngọc... Hắn sợ bị người khác nhặt được, không thể thu trở về.

Làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment