Lăng Hàn?
Bích Tiêu công chúa hết sức kinh ngạc, người xa lạ này chính là Lăng Hàn? Giật nảy mình đúng không?
Lăng Hàn cười nói. Đúng thế.
Bích Tiêu công chúa gật đầu, sau đó giật mình nói: Ngươi muốn dùng gương mặt này đi Thái Cổ tông? Ừ, ngươi có nhìn ra sơ hở không?
Lăng Hàn hỏi lại.
Bích Tiêu công chúa cẩn thận quan sát một lúc, nói: Cải biến bộ phận cơ thịt, đây là cách làm cực kỳ nguyên thủy, nhưng cũng là biện pháp cực kỳ hữu hiệu, mười phần tự nhiên. Nhưng vấn đề là, ngươi có thể từ đầu đến cuối nhớ kỹ dáng vẻ bây giờ không? Phải biết, đừng nói Hóa Linh Chân Quân, cho dù thần thức của Trúc Cơ cảnh cũng vô cùng cường đại, gặp được là không quên, ngươi chỉ cần có một chút xíu sai lầm nhỏ bé cũng sẽ bị người ta nhận ra.
Lăng Hàn cười một tiếng: Ta có lòng tin vào việc này. Ngươi là nhất định phải đi, ta không thể ngăn cản ngươi, đúng hay không?
Bích Tiêu công chúa thở dài. Ừ.
Lăng Hàn gật đầu. Như vậy, lên đường cẩn thận.
Bích Tiêu công chúa nói Ngươi đang lo lắng cho ta sao?
Lăng Hàn nhếch miệng nói, lộ ra hai hàng nanh trắng. Đúng.
Bích Tiêu công chúa quang minh chính đại gật đầu, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Lăng Hàn xấu hổ, nói: Ngươi sẽ không nói thích ta chứ? Ngươi là phủ chủ, ta quan tâm ngươi là đương nhiên, không nên nghĩ sai.
Bích Tiêu công chúa nói.
Khốn kiếp, bị đánh mặt.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn rất hưởng thụ những lúc ở chung với công chúa Yêu tộc như thế, không la lạ nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định, giống như hảo bằng hữu, lại không cao trào giống như tình lữ, rất nhẹ nhõm. Mỹ nhân, chờ lấy ta trở về đi.
Hắn trực tiếp rời đi.
Ngoại Vụ phủ có Bích Tiêu công chúa tọa trấn, hắn hết sức yên tâm.
Lần này rời đi, hắn không mang theo Dưỡng Nguyên Hồ Lô, cho nên không mang theo đám tiểu oa nhi, bởi vì đây là tiêu chí của hắn, nếu lần này cần che giấu tung tích, những bộ phận liên quan đến hắn cũng phải giấu.
Hắn vốn muốn mang sắc trư theo, nhưng nghĩ tới con lợn này vạn pháp bất xâm, vô cùng có khả năng bị nhận ra, hắn không thể mang nó theo.
Đối với sắc trư, việc này là chuyện tốt, nó có thể vui vẻ tiến vào nhà tắm nữ sinh, ký túc xá nữ sinh, dù sao bị đánh một trận cũng không có gì, với vẻ ngoài của nó, khả năng được nữ sinh yêu thích là rất cao.
Lăng Hàn xuất phát, hắn lại rời đế đô đi Thái Cổ tông.
Một ngày qua đi, đón mặt trời mới mọc, Lăng Hàn hô hấp thổ nạp, trong tay cầm Băng Nguyên đá, hắn không ngừng ngưng tụ lực lượng thiên địa, từ đó tốc độ tu hành tăng lên rất lớn.
Nửa giờ sau, Băng Nguyên thạch giống như bốc hơi, nó đã hoàn toàn biến mất.
Lăng Hàn tiếc nuối, hắn đã dùng hết Băng Nguyên thạch, bắt đầu từ ngày mai sẽ khôi phục tốc độ tu luyện “rùa bò”.
Tại sao hắn không có nhiều đồ tốt như vậy?
Cũng may mắn chính là, hắn cách thất văn đỉnh phong một chút.
Hắn cho rằng mình dùng thời gian vài ngày hoàn thành thất văn, nhưng thất văn là một bước tiến lớn, cấp độ sinh mệnh tăng lên nghiêng trời lệch đất, hắn phải tu luyện rất lâu mới bổ sung đầy đủ.
Ngày mai có thể tu hành Minh Văn cảnh đến cực hạn, tiếp theo là phải đột phá Khai Khiếu cảnh.
Lăng Hàn dự định đột phá Khai khiếu trước khi tiến vào Thái Cổ tông, cho dù hắn áp chế chiến lực vẫn có thể quét ngang chín thành chín Tầm Bí cảnh nhưng không bại lộ thân phận của hắn, nếu không, lại xuất hiện một yêu nghiệt chiến thắng võ giả mạnh hơn hai đại cảnh giới, chẳng phải quá mức trùng hợp?
Hắn liên tục lên đường, Thái Cổ tông cách đế đô không xa, với cước trình của hắn, hắn chỉ cần mất hai ngày đi đường là đến nơi.
Bởi vậy, thời điểm mặt trời lặn, Thái Cổ tông nằm cách đó không xa.
Lăng Hàn dự định nghỉ ngơi một đêm thật tốt, dù sao giải thi đấu luận võ diễn ra vào hai ba ngày sau, hắn hoàn toàn có thể ung dung bình thản.
Hắn đốt đống lửa, lấy ra đồ ăn và tiến hành nấu nướng, qua một lúc mùi thịt tỏa ra bốn phía.
Lăng Hàn vừa mới bắt đầu ăn, lúc này có vài bóng người bay tới, bỗng nhiên đứng cách hắn không xa. Thiếu gia nhà ta đói bụng, cút sang một bên!
Một lão giả quát Lăng Hàn, ánh mắt hung ác.
Lăng Hàn nhìn sang, hắn giật mình.
Đối phương có năm người, hắn đều nhận ra.
Là người tới từ tinh không bên ngoài, người trẻ tuổi kia không phải là kẻ bị hắn cướp sạch hay sao, ngươi xem, trên đầu còn có một cục u lớn đấy.
Cũng may bọn họ không nhận ra mình.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói: Con người của ta hiếu khách, cùng ngồi đi.
Lão giả kia giận dữ, bảo ngươi cút ngươi nghe không hiểu sao? Được rồi, cùng ăn đi.
Người trẻ tuổi lên tiếng, hắn có phần không yên lòng.
Gần đây hắn quá xui xẻo, làm gì cũng không thuận.
Tất cả bắt đầu vào lúc hắn rơi xuống tinh thể này.
Vừa mới lạc đàn liền bị người ta gõ ám côn, cướp sạch gia sản, kể cả hai kiện chiến giáp cực kỳ trân quý. Tiếp theo hắn uống nước tê răng, hít thở cũng ợ hơi, đi trên đất bằng bị ngã, phân chim rơi từ trên trời xuống... Tóm lại, tất cả tai nạn cực kỳ khó tưởng tượng đều xuất hiện trên người hắn, hắn có cảm giác hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ tinh cầu này khắc hắn?
Chính vì vậy, hắn cũng lười so đo việc khác, nếu không với tính cách kiêu ngạo của hắn, hắn sẽ không cho phép Lăng Hàn ngồi bên cạnh mình.
Dân đen thấp kém làm sao xứng ngồi cùng hắn?
Đoàn người ngồi xuống, không khách khí phân chia thành quả cực khổ của Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ quan sát, người trẻ tuổi bị vận rủi quấn thân, hắn có thể gặp lại khổ chủ, khẳng định sẽ có xui xẻo.
Quả nhiên, chưa cắn vài miếng, người trẻ tuổi bắt lấy cổ họng của mình, hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ. Trong thịt có độc?
Có lão giả đứng dậy, hắn trợn mắt nhìn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười: Nếu trong thịt có độc, ta khẳng định đã bị độc chết trước, ta thấy hắn không cẩn thận bị hóc xương thôi.
Lại có một lão giả vỗ lưng người trẻ tuổi, người trẻ tuổi ưỡn ngực và phun ra một cục xương, lúc này mới trở nên nhẹ nhõm.
Đúng là hóc xương.
Đám lão giả ngồi xuống, đây chính là hậu đại lão tổ tông Ngưu gia thương yêu nhất, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, mặc dù bị người ta đánh lén và cướp sạch, nhưng người không có việc gì là tốt rồi.
Lăng Hàn nhìn người trẻ tuổi, đột nhiên nói: Ta nói vị huynh đệ kia, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, gần đây bị xui xẻo đúng không? Chớ có nói hươu nói vượn!
Một lão giả lập tức trách mắng: Thiếu chủ nhà ta phúc vận tề thiên, làm sao có thể không may? Hắc hắc, ta nghiên cứu Tiên Thiên quẻ tượng ba mươi năm, mẫn cảm với khí vận nhất, nhìn một chút là biết rõ.
Lăng Hàn nói chuyện đầy tự tin. Thôi đi, ngươi chỉ mới hai mươi tuổi, làm sao nghiên cứu Tiên Thiên quẻ tượng ba mươi năm?
Lão giả lúc trước nói phá.
Người trẻ tuổi kia chấn động, hỏi: Ngươi thực sự hiểu quẻ tượng? Đương nhiên!
Lăng Hàn ngạo nghễ nói: Có phải những ngày qua ngươi liên tục gặp chuyện xui xẻo, đi đường cũng có thể vô duyên vô cớ ngã một cái?
Khốn kiếp, tính thật chuẩn!