Lưỡi đao chém tới, Lăng Hàn tùy ý điểm một chỉ, keng, cây đao kia liền bay ra ngoài.
Tên tráng hán xuất thủ kêu lên thảm thiết, mu bàn tay của hắn vỡ ra, máu tươi chảy ra như suối, toàn thân đau đớn.
Lăng Hàn ra tay không lưu tình, hắn điểm ra một chỉ, phốc, trong khiếu huyệt có khí kình bay ra ngoài và chui vào trong ánh mắt tráng hán kia, lập tức đánh đầu của hắn nhão nhoẹt.
Khiếu huyệt công kích uy lực hơi yếu, đối phó cao thủ giống như Lưu Hoa Vân chỉ có tác dụng nhiễu loạn mà thôi nhưng lại không phải mỗi người đều là thiên tài nhất tinh, tráng hán kia cũng chỉ hơi mạnh hơn Tầm Bí cảnh hơi một chút, hắn không thể cản nổi khiếu huyệt của Lăng Hàn công kích.
Lăng Hàn thu ngón tay về, dáng vẻ vân đạm phong khinh, giống như vừa làm chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng có không ít người ở gần nhìn thấy cảnh này, từng người đều cảm thấy nghiêm túc.
Đây là một kẻ hung ác.
Bọn họ cũng không dám đi khiêu khích Lăng Hàn, dù sao còn chưa phát hiện Kim Điêu Thập Bát Trảo ở đâu, bây giờ còn chưa phải thời điểm đi ra tranh đoạt.
Lại nói, người có chút thực lực cũng tin tưởng mình có thể thẳng tiến tốp ba mươi hai cũng không có khả năng quá mức liều mạng trong tranh đoạt kỹ pháp, đây chỉ là tấm vé vào cửa trước thời hạn mà thôi, cũng đạt được một môn tiên pháp, nếu vì thế mà mất mạng, vậy thì quá oan.
Lăng Hàn tìm kiếm trên đỉnh núi nhưng người nào cũng không biết vật dẫn Kim Điêu Thập Bát Trảo kỹ pháp có hình dạng gì.
Khắc vào phiến đá? Miếng ngọc? Hay là vẽ trên giấy?
Cho nên tìm kiếm quá khó khăn, cần mở to hai mắt, cẩn thận tìm.
Bằng không thì nơi này đã sớm chật chội nhiều người như vậy, chẳng phải nó đã sớm bị tìm ra?
Chém giết vẫn còn tiếp tục, rất nhiều người đều nghĩ, đã không tìm được tiên thuật, trước tiên giết người đi, dù sao giết người không còn bao nhiêu, vậy cũng có thể bảo chứng chính mình tiến vào tốp ba mươi hai.
Lăng Hàn không có tâm thánh mẫu lan tràn, cũng không có xuất thủ ngăn cản, nếu chính mình chạy tới tham gia trận đấu, vậy thì phải có giác ngộ tương ứng, người ta cũng không có lấy đao buộc ai lên núi, cho nên hiện tại chỉ có thể sinh tử do mình.
Tiếng gào loạn xị bát nháo, thỉnh thoảng liền có người kêu thảm thiết, có người trốn xuống dưới núi, không phải tìm một chỗ trốn mà là không chơi, muốn chạy trốn rời núi vứt bỏ thi đấu.
Lăng Hàn mắt điếc tai ngơ, hắn muốn nhanh tìm ra tiên thuật, nhân lúc có thời điểm phải nghiêng cứu nhiều hơn.
Tìm được!
Có người đột nhiên kêu lên.
Lúc này mọi ánh mắt đều nhìn sang.
Chỉ thấy dưới một khối nham thạch lớn đè ép một góc sách lộ ra ngoài.
Đây chính là Kim Điêu Thập Bát Trảo!
Người phát ra tiếng kêu liền hối hận, dường như hối hận tại sao chính mình kêu thành tiếng, im ỉm phát tài không phải càng tốt sao? Ha ha ha ha, nó là của ta!
Một bóng người như thần long bay tới đây, đánh một chưởng vào tảng đá, hắn muốn đánh tảng đá bay đi để chiếm lấy tiên thuật. Nghĩ hay lắm!
Có người xuất thủ chặn đường.
Lúc này dám ra tay cướp đoạt tiên thuật, tự nhiên từng người đều là cao thủ, người bình thường chỉ có thể thử thời vận, nếu thật vào lúc mấu chốt đi lên cướp đoạt chính là chịu chết.
Phanh! Phanh! Phanh!
Kịch chiến xảy ra liên tục, càng ngày càng nhiều cao thủ gia nhập tranh đoạt nhưng kiềm chế lẫn nhau, cũng không có ai đánh bay tảng đá chiếm lấy tiên thuật bị tảng đá đè phía dưới.
Lăng Hàn cũng không có tiến lên, bởi vì hắn nhớ kỹ rất rõ ràng, lúc trước hắn nhìn qua nơi đó rồi, nơi đó không có gì.
Vì sao hiện tại lại biến ra nó?
Thật sự là người kia “kinh hỉ” thất thố sao?
Hiển nhiên không phải.
Lăng Hàn nhìn vào trong đám người, rất nhanh, hắn liền định vị được đó là một người trẻ tuổi hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trước đó còn có vẻ mặt ảo não, bây giờ ngồi trên một tảng đá, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, thảnh thơi nhìn xem hí kịch.
Quả nhiên.
Lăng Hàn đi tới, hắn ngồi lên tảng đá khác, nói: Một tay nhắc lên đại chiến như vậy, nghĩ đến rất có cảm giác thành tựu a?
Người tuổi trẻ kia mỉm cười: Ngươi nói cái gì, tại sao ta nghe không hiểu? Cố ý đè một tảng đá dưới đá, lừa gạt những người khác phát hiện tiên thuật, từ đó dẫn phát huyết chiến.
Lăng Hàn nói.
Lúc này, người trẻ tuổi không có phủ nhận mà chỉ nói: Thế nào, kỹ xảo của ta rất tốt?
Diễn kỹ không ra thế nào nhưng nắm chắc lòng người rất tốt, trong nháy mắt liền đã dẫn phát chiến đấu, nếu không nghĩ kỹ lại, kỳ thật sơ hở có thật nhiều.
Lăng Hàn ăn ngay nói thật: Diễn có chút quá lời, nhất là biểu hiện ảo não lúc cuối cùng quá mức giả dối. Ừm ân, lần sau ta nhất định cải tiến.
Người trẻ tuổi ngược lại thật khiêm nhường, liên tục gật đầu, sau đó vươn tay. Ta gọi Tư Mã Hòe, ngươi tên là? Tàn Dạ.
Lăng Hàn cũng đưa tay ra.
Phanh!
Đúng lúc này, rốt cục có người thừa dịp chiến loạn đánh nát nham thạch, cầm lấy quyển sách dưới đá.
Hắn vô cùng hưng phấn, quơ sách lên nói: Ta đạt được, ta đạt được!
Lập tức, những người khác công kích nhắm vào hắn.
Mặc dù người kia bất phàm nhưng cũng không chịu nổi nhiều kình địch vây công như vậy, lại thêm vô cùng hưng phấn bỏ bê phòng thủ, lập tức bị oanh sát thành cặn bã.
Trên mặt hắn tràn ngập hối hận và khó hiểu, chính mình đã đạt được tiên thuật, theo lý mà nói, người Thái Cổ tông nên xuất hiện tiếp dẫn chính mình mới đúng, tại sao nhìn hắn bị oanh sát?
Hắn miễn cưỡng nhìn vào quyển sách trong tay, ánh mắt đảo qua, hắn không thể thở nổi nữa, chết.
Phía trên có viết bảy chữ: Ba trăm thủ thơ tình cổ.
Em gái ngươi, bị hố chết!
Hai mắt người kia mở to, lộ ra cảm giác cực kì không cam lòng, tuyệt đối chết không nhắm mắt.
Những người khác tự nhiên cũng phát hiện, mỗi người tức giận sôi trào, bọn họ đã bị chơi xỏ!
Xoát, những người này đồng thời quay đầu nhìn sang Tư Mã Hòe.
Tư Mã Hòe có diễn kỹ quá mát, hắn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chỉ vào Lăng Hàn nói: Các vị đại gia, ta cũng bị ép buộc! Chính là hắn, hắn bảo ta đặt quyển sách dưới tảng đá, nói là tìm được tiên thuật.
Hắn lòng đầy căm phẫn, bày ra dáng vẻ người bị hại.
Dựa vào, còn có thể như thế?
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn thật sự đánh giá thấp diễn kỹ của Tư Mã Hòe, hắn có loại cảm giác, Tư Mã Hòe thực lực cực mạnh, dù là không thể quét ngang những người kia nhưng giết ra một con đường sống là chuyện rất nhẹ nhàng.
Có thể hắn lại ngẫu hứng phát huy nên hãm hại Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu, dạng người này thật hiếm thấy. Là ngươi?
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, mặc dù vẫn có chút hoài nghi, cũng đã tin tưởng một chút, bởi vì Lăng Hàn không có quan hệ gì với Tư Mã Hòe, vì sao hai người lại đứng gần nhau như vậy?
Hai người bọn họ rõ ràng đều đang xem kịch nha.
Ghê tởm, quá ghê tởm.
Lăng Hàn mỉm cười: Nếu như ta nói không có quan hệ với chuyện này, các ngươi sẽ không tin tưởng đúng không? Hắn thừa nhận, thực sự không liên quan gì đến ta, ta bị ép buộc.
Tư Mã Hòe lập tức kêu lên. Ngậm miệng!
Một tên nam tử tóc đỏ quát, sau đó đằng đằng sát khí nói: Không bằng đều làm thịt cả hai đi!