Lăng Hàn thuận lợi đạt được Tinh La Lan quả.
Thời điểm cầm lấy tiên quả, hắn thở dài một hơi.
Lúc trước hắn còn lo lắng Thái Cổ tông không giữ lời hứa, không cho hắn tiên quả, dù sao tổ chức giải thi đấu võ đạo chỉ là vì ngụy trang, mục đích thực sự là tạo thế cho Liễu Quân, đương nhiên, thu được nhân tài ưu tú như Lăng Hàn cũng là thuận tay, là một đá ném ba con nhạn.
Hắn đột nhiên chọc một chân vào, đoạt lấy viên bảo quả này, đối với Thái Cổ tông mà nói chẳng khác gì cái tát, tự nhiên sẽ lo lắng Thái Cổ tông không giữ lời hứa.
Ăn.
Hắn nói thầm trong lòng, chỉ có ăn vào trong bụng mới an toàn nhất.
Lăng Hàn không ngừng cắn nuốt nhưng hắn lập tức cau mày, hương vị của thứ này không phải ngon lành gì, nó có mùi chua và tanh, thịt quả rất bở, không có một chút trơn mềm nào, hắn cố nén xúc động phun ra ngoài và nuốt toàn bộ viên tiên quả này vào bụng.
Có thật ta đang ăn một viên tiên quả hay không?
Lăng Hàn nói thầm trong lòng nhưng còn chưa nghĩ xong, hắn lập tức cảm giác cơ thể sinh ra biến hóa kinh thiên động địa, lực lượng cường đại bộc phát, dẫn động cấp độ sinh mệnh nhảy lên.
Ba, ba, ba, một đạo gông cùm xiềng xích bị phá vỡ, Lăng Hàn lại cảm giác rõ ràng không có khiếu huyệt nào mở ra.
Lúc này, hắn chỉ có thể ngồi xem.
Cho dù hắn dùng bí lực dẫn dắt hay ngồi xuống nghỉ ngơi, cấp độ sinh mệnh biến hóa không chút gia tốc hoặc giảm xuống.
Hắn giống như một người đứng ngoài nhìn vào.
Một, hai, ba, bốn, năm... Lăng Hàn đang đếm trong lòng, càng ngày càng nhiều gông cùm xiềng xích mở ra, nội tâm hắn vui vẻ, việc này giống mỗi lần mở tiểu cảnh giới, tương đương với hắn nhiều ra một cảnh giới, mặc dù không khủng bố bằng thất biến, thất cốt nhưng giúp ích vô cùng lớn.
Nếu như hắn là thiên tài tứ tinh, như vậy bây giờ có khả năng đạt đến tứ điểm tam tinh, thậm chí tứ điểm ngũ tinh.
Thời gian chưa tới hai mươi phút, hiệu quả tiên quả liền biến mất.
Lăng Hàn chép miệng một cái, mùi vị kia mặc dù vô cùng khó ăn nhưng hắn lại không ngại ăn thêm một quả... Nếu thật có thể, hắn muốn ăn tới mức không ăn được.
Nhưng việc này chẳng khác gì si tâm vọng tưởng.
Hơn nữa cho dù thực sự có cung ứng tiên quả vô hạn, không gian hắn có thể tiến bộ cũng có hạn, bởi vì cho dù có tiên quả cũng chỉ phục dụng quả đầu tiên mới có hiệu quả tốt nhất, về sau sẽ không ngừng giảm phân nửa, hiệu quả mấy lần sau không đáng kể.
Trừ phi hắn có thể đạt được tiên quả cấp độ cao hơn.
Ai, về sau nhất định có thể.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, đương nhiên, nếu như hắn tu thành sáu cảnh giới dưới Tiên đồ đến mức hoàn mỹ vô khuyết, cấp độ sinh mệnh vào không thể vào, vậy hắn không cần phải ăn tiên quả.
Phanh!
Cửa lớn bị đá văng ra, chỉ thấy một người sải bước tiến vào.
Liễu Quân.
Đúng là gia hỏa âm hồn bất tán, vừa rồi Lăng Hàn đang trải qua cấp độ sinh mệnh thăng hoa, tự nhiên hiển hóa ra dung mạo ban đầu, suýt nữa không thể ngụy trang kịp thời.
Lăng Hàn nhìn sang, ánh mắt không tốt. Giao Tinh La Lan quả ra đây, bản Ngự Kiếm Thuật này giao cho ngươi!
Liễu Quân ném ra một quyển sách, ba, rơi xuống mặt đất.
Lăng Hàn nhặt sách lên, người khác cố ý tới cửa tặng đồ, hắn tự nhiên không có đạo lý không muốn.
Thấy Lăng Hàn thu hồi công pháp, Liễu Quân lúc này cười lạnh, thật sự là người chưa từng va chạm xã hội, một bản Ngự Kiếm Thuật liền đủ thu mua hắn. Hắn hừ một tiếng, nói: Tinh La Lan quả đâu?
Lăng Hàn cười một tiếng, sau đó chỉ chỉ bụng của mình.
Khốn kiếp, bị ngươi ăn?
Em gái ngươi, tại sao ngươi còn dám thu Ngự Kiếm Thuật của ta?
Với hắn mà nói, mặc dù Ngự Kiếm Thuật không tính là trân quý như thế nào, cho dù nói thế nào thì nó cũng là một môn bí thuật, là hắn tốn hao một chút mới có được, nào có đạo lý tặng không cho người khác? Hỗn đản, ngươi dám đùa giỡn ta?
Hắn quát lớn.
Lăng Hàn vẫn thản nhiên như không có việc gì, nói: Ta cũng chỉ vì tốt cho ngươi mà thôi, Tinh La Lan quả khó ăn muốn chết, vừa chua vừa thối, ăn vào khẳng định sẽ phun ra ngoài.
Ngươi chiếm tiện nghi còn dám mạnh miệng! Tàn Dạ, ngươi quá mức rồi!
Liễu Quân lạnh lùng nói một câu, hắn đang nghĩ, nếu hắn hiện tại đột nhiên phát động công kích có thể chém giết gia hỏa này hay không? Ha ha, đều là người một nhà, Quân nhi không được vô lễ!
Một tiếng cười dài vang lên, chỉ thấy một tên nam tử từ trên trời hạ xuống.
Nội tâm Lăng Hàn sững sờ, chẳng lẽ vị này là?
Hắn nhìn sang, nam tử này mặt như quan ngọc, dáng vẻ chừng bốn mươi tuổi, trên người còn mang theo khí chất nho nhã. Sư phụ!
Liễu Quân vội vàng ôm quyền hành lễ, sau đó nói: Người này dám trêu đùa đệ tử, đệ tử tức giận!
Sư phụ của Liễu Quân, đương nhiên chính là Thái Cổ Chân Quân.
Hắn mỉm cười, nói: Ngươi cho rằng, bại bởi Tàn Dạ là bởi vì hắn có một kiện chiến giáp mà ngươi không có sao?
Liễu Quân lập tức không phục, nói: Đương nhiên, đánh một trận chiến công bằng, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của ta. Sai, sai.
Thái Cổ Chân Quân lắc đầu, nói: Nếu như trừ bỏ nhân tố Tiên khí, ngươi thật sự có khả năng bất phân thắng bại với Tàn Dạ.
Chuyện này không phải kết thúc rồi sao?
Liễu Quân nhìn sang Lăng Hàn, Thái Cổ tông cũng chỉ có một gốc tiên thụ nhị tinh, theo như lời Thái Cổ Chân Quân, mỗi mười năm mới có thể kết xuất một Tinh La Lan quả. Mười năm sau, có lẽ có một viên Tinh La Lan quả vẫn thuộc về hắn nhưng dưới Tiên đồ phục dụng và qua Tiên đồ lại phục dụng, hiệu quả của nó sẽ không giống nhau.
Hơn nữa, cho dù giống nhau, mười năm này hắn sẽ thiếu một lần sinh mệnh thăng hoa, có lẽ sẽ khó đột phá cảnh giới, có lẽ có một ít kình địch hắn không có cách nào chiến thắng.
Quan hệ quá lớn.
Hắn càng nghĩ càng tức giận, trợn mắt nhìn Lăng Hàn.
Thái Cổ Chân Quân cười nhạt một tiếng, lại nói: Cho nên, đánh một trận chiến công bằng, ngươi không phải là đối thủ của Tàn Dạ.
A, lời này nghĩa là gì?
Liễu Quân kinh ngạc nhìn sang sư phụ của mình, ngài muốn nói, trừ bỏ nhân tố Tiên khí ra, thực lực mình tương đương với Lăng Hàn, tại sao lại nói đánh một trận chiến công bằng chính mình không phải là đối thủ của người ta?
Hắn đã hồ đồ rồi. Đồ đần, Tàn Dạ chỉ mới đạt tới Khai Khiếu cảnh.
Thái Cổ Chân Quân cuối cùng vẫn nói ra chân tướng, hắn chính là Hóa Linh cảnh, nhìn ra tu vi chân thật của Lăng Hàn là việc đương nhiên.
Liễu Quân hít sâu một hơi.
Cái gì, Lăng Hàn vẫn chỉ là Khai Khiếu cảnh?
Làm sao có thể, một Khai Khiếu cảnh làm sao có thể đánh ngang tay với mình? Thế gian không có khả năng có yêu nghiệt như vậy!
Nhưng mà Thái Cổ Chân Quân sẽ nhìn nhầm sao? Sẽ lừa gạt hắn sao?
Vào lúc này hắn mới hiểu Thái Cổ Chân Quân nói tới đánh một trận chiến công bằng, hắn không phải đối thủ của Lăng Hàn có ý nghĩa gì, nếu hắn áp chế tu vi còn Khai Khiếu cảnh, hắn làm sao có thể là đối thủ của Lăng Hàn?
Kém nhau không phải chỉ một chút mà là như trời và đất.
Hắn thất hồn lạc phách, sự đả kích này thật sự quá lớn, hắn không cách nào tiếp thu được.
Thái Cổ Chân Quân lại nhìn về phía Lăng Hàn, nói: Tàn Dạ, ngươi có bằng lòng bái bổn tọa làm sư hay không?
Lăng Hàn suy nghĩ thật nhanh, ôm quyền nói: Đương nhiên nguyện ý. Ha ha ha ha!
Thái Cổ Chân Quân cười to, nói: Tốt tốt tốt, một tháng sau, bản tọa sẽ mở đại hội bái sư vì ngươi, mời khắp thiên hạ.
Tư chất đệ tử này quá tốt, hắn nhất định phải mượn cơ hội này thông cáo thiên hạ, một là khoe khoang một chút, hai là nói cho những người khác biết, tuyệt đối đừng có ý đồ với hắn.
Liễu Quân lúc này tỉnh táo lại, nghe nói như thế, lập tức thừa nhận một vạn cái bạo kích, quả thật muốn thổ huyết.