Hỏa Diễm Vương dùng tay đánh bay kim kiếm, hỏa diễm của nó tối đi rất nhiều, hiển nhiên, hóa giải một kích vừa rồi không nhẹ nhàng gì.
Soái ca, xông lên đi!
Tiểu la lỵ cổ vũ Lăng Hàn, quái vật dám đánh lén nàng, thật ghê tỏm!
Lăng Hàn sẽ không mặc người ta công kích, hơn nữa oanh kích cự ly xa sẽ không bộc phát uy thế của năng lượng hủy diệt, hắn xông thẳng về phía trước, muốn chiến đấu cận thân với Hỏa Diễm Vương.
Hỏa Diễm Vương không sợ, nó dùng tay tấn công.
Ầm!
Hỏa diễm va chạm với hắc ám, cả hai đều là năng lượng tầng thứ cao, nhưng năng lượng tầng thứ cao tương tự nhau cũng phân chia phẩm cấp.
Năng lượng màu đen phun trào, hỏa diễm lập tức phai màu.
Hỏa Diễm Vương kinh hãi, trong đầu óc cực kỳ đơn thuần của nó chỉ có bản năng chiến đấu, nó biết việc này bất lợi cho mình.
Nó vội vàng rút lui, nửa cánh tay đã ảm đạm, không còn hỏa diễm thiêu đốt.
Nhân loại thật đáng sợ.
Nó duỗi một tay khác ra kéo đứt cánh tay trái ảm đạm, lúc này, hỏa diễm cháy hừng hực, cánh tay cụt mọc dài ra.
Nếu quan sát cẩn thận, như vậy có thể phát hiện ánh sáng trên người nó tối đi rất nhiều.
Hiển nhiên nó mọc ra cánh tay cụt cũng trả giá rất nhiều.
Chức năng này bị vô số võ giả hâm mộ gần chết, bởi vì gãy chi phục sinh cần phải đạt tới cấp bậc Tôn Giả mới làm được, chỉ có đạt tới Thánh Nhân, thậm chí một giọt máu cũng có thể sống lại, sinh mệnh lực ương ngạnh đến mức đáng sợ.
Lăng Hàn cũng ngạc nhiên, hắn lại lao về phía trước.
Hắn muốn oanh sát Hỏa Diễm Vương, không cho nó cơ hội khôi phục.
Hỏa Diễm Vương Chân đã sợ hãi nhân loại trước mặt, nó duỗi ngón tay về phía Lăng Hàn và bắn hỏa diễm.
Nó ngây người, bởi vì trong người Lăng Hàn không có hỏa diễm bốc cháy.
Dù sao cũng phải có một ít chứ?
Nhưng Lăng Hàn lao tới, năng lượng hủy diệt quét qua, hỏa độc làm sao có thể phá hoại cơ thể hắn chứ?
Nếu không có hỏa độc, làm sao dẫn nổ?
Hỏa Diễm Vương không tin tà, nó lại điểm vào người Lăng Hàn lần nữa, lần này cũng không hiệu quả.
May mắn nó không biết nói chuyện, nếu như vừa điểm chỉ vừa hô một tiếng “bạo”, khi đó càng xấu hổ hơn nhiều.
Nhân loại này là quái vật sao?
Hỏa Diễm Vương phát điên.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất quyền tấn công.
Hỏa Diễm Vương vội vàng chống đỡ, năng lượng hủy diệt ăn mòn, nơi bị đánh trúng sẽ ảm đạm hơn rất nhiều.
Nó đủ mạnh, hỏa diễm quái phổ thông bị đánh trúng một quyền liền trực tiếp băng diệt, nó chỉ ảm đạm, hiển nhiên không hổ là vương giả.
Thì tính sao?
Lăng Hàn bổ khuyết thêm mấy quyền, Hỏa Diễm Vương giống như đống lửa bị giội nước, nó dập tắt rất nhanh.
Chết.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn sơ qua, hắn thở dài, chỉ có hỏa diễm tinh hoa, cũng không có Hỏa Nguyên thạch.
Bỏ đi, không có dệt hoa trên gấm, hơn nữa nơi này có nhiều hang núi như thế, đi địa phương khác tìm tiếp.
Hắn theo đường cũ trở về, thời điểm đi vào một hang đá, hắn cảm ứng bên ngoài có thật nhiều người.
Lúc trước cướp sạch mười mấy người, hiện tại bọn họ đến báo thù?
Ha ha.
Lăng Hàn không thèm để ý, nơi này áp chế tu vi, cường giả Tiên đồ có tới thì hắn cũng không sợ, cứ tiêu diệt là được.
Hắn sải bước đi ra ngoài, hắn nhìn thấy ngoài hang núi có hai mươi người đang đứng, bọn họ dùng một người trẻ tuổi áo đỏ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi cầm đầu.
Sau khi nhìn thấy Lăng Hàn, người trẻ tuổi áo đỏ cười nhạt một tiếng: Ta tên là Bàng Thụ, người nhà họ Bàng. Sau đó thì sao?
Lăng Hàn hỏi.
Bàng Thụ sững sờ, hắn không biết nên nói tiếp thế nào.
Hắn có chút xấu hổ, ho khan một cái mới nói: Ta chính là người phụ trách Bàng gia ở đây, các ngươi thu tập được hỏa diễm tinh hoa đều phải giao cho ta, ta sẽ ghi chép số lượng cho các ngươi, đến lúc đó đi Bàng gia đổi lấy các đồ vật các ngươi cần là được.
A, gia hỏa này cho rằng mình là công nhân làm thuê cho Bàng gia? Lăng Hàn nói thầm. Còn nữa, không thể cạnh tranh ác ý.
Bàng Thụ lại nói: Ngươi giao hỏa diễm tinh hoa đã cướp ra đây, cũng bồi thường một chút tổn thất, việc này xem như xong. Vẫn là Bàng thất thiếu công đạo.
Những người khác nhao nhao khen ngợi. Tiểu tử, nghe thấy Bàng thất thiếu nói không, nhanh giao hỏa diễm tinh hoa đã cướp cho chúng ta. Còn phải bồi thường! Cũng không cần nhiều, hai thành là đủ.
Những người này kêu gào, lòng tin của bọn họ đến từ Bàng Thụ, đây chính là cường giả Trúc Cơ, dù là nơi này áp chế cảnh giới, Trúc Cơ cảnh vẫn cường đại hơn Tầm Bí cảnh rất nhiều. Uy uy uy, các ngươi ồn ào cái gì, không có tên nào là soái ca, các ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Tiểu la lỵ bất mãn, những người này nhiều như thế, trong hai mươi người lại không có một soái ca, quả thật mất mặt xấu hổ.
Lăng Hàn mỉm cười: Ngươi là người phụ trách Bàng gia ở đây? Đương nhiên.
Bàng Thụ kiêu ngạo nói, hắn xem thường bất cứ người nào ở nơi này, có biết tiên phàm khác biệt không? Nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn phải ở chung với đám người này, nội tâm lại cực kỳ khó chịu.
Lăng Hàn xoa xoa đôi tay: Như vậy trên người các ngươi có nhiều hỏa diễm tinh hoa?
Chờ chút, tại sao đối phương nói như vậy?
Bàng Thụ kinh ngạc, cau mày nói: Ngươi muốn làm gì?
Lăng Hàn cười ha ha, nói: Ăn cướp!
Hỏa diễm tinh hoa không thể mang ra khỏi sơn cốc, cho nên, trên thân Bàng Thụ khẳng định có rất nhiều hỏa diễm tinh hoa.
Bàng Thụ sững sờ, sau đó cười to, người trẻ tuổi này thật điên rồi, lại dám nói muốn đánh cướp mình.
Hắn cười lớn một tiếng, những người khác tự nhiên cũng cười to, đối phương là kẻ ngốc hay sao?
Quá khôi hài, một Tầm Bí cảnh nho nhỏ lại dám uy hiếp cường giả Trúc Cơ, nếu bọn họ biết Lăng Hàn thật ra là Khai Khiếu cảnh, khẳng định sẽ càng kinh ngạc hơn.
Lăng Hàn cũng không nổi giận, hắn mỉm cười nhìn đám người.
Bàng Thụ không cười nữa, điềm nhiên nói: Đừng tưởng rằng có chút thực lực thì không xem ai ra gì, chỉ là Tầm Bí… A?
Hắn nhìn Lăng Hàn, cảm thấy kỳ quái.
Đây là Tầm Bí cảnh sao?
Nếu ở bên ngoài, hắn có thể nhìn ra nội tình của Lăng Hàn, nhưng bây giờ tu vi bị áp chế, nhãn lực của hắn cũng kém đi rất nhiều, chẳng qua hắn cảm thấy Lăng Hàn không giống bình thường, hắn không nhìn ra cụ thể là gì. Có thực lực, đương nhiên có thể không coi ai ra gì!
Lăng Hàn xông lên phía trước, hắn xuất ra một quyền.
Bàng Thụ lộ ra vẻ mặt khinh miệt, một Tầm Bí cảnh nho nhỏ lại dám xuất thủ với mình?
Tốt, giết một răn trăm người.
Hắn vừa định xuất thủ lại cảm thấy có áp lực to lớn ập tới, giống như có một con Thái Cổ hung thú tạo áp lực lên hắn, tim gan hắn như nứt ra.
Hắn vừa giật mình, động tác của hắn chậm lại.
Ầm, Lăng Hàn xuất một quyền, Bàng Thụ liền bị sinh đánh ngã xuống đất, gương mặt bị đánh vào mặt đất.
Chuyện này... Trong thời gian ngắn, cục diện lâm vào yên tĩnh, không ai nói chuyện.