Trương Khải Hoa vội vàng rút lui, hắn thoát khỏi vòng chiến và thu kiếm, nói:
Ta không phải là đối thủ của ngươi.
Thời điểm nói ra câu này, gương mặt hắn tối tăm.
Nhưng thân là một tên thiên tài, nếu như thua mà không dám nhận, vậy hắn không có tư cách tiến thêm một bước.
Nhưng Trương Khải Hoa vẫn tràn ngập lòng tin, hắn chỉ bị áp chế tu vi, nếu như tái chiến lúc Trúc Cơ cảnh, hắn tuyệt đối sẽ không kém, bởi vì chiến lực của hắn đứng thứ hai mươi chín trong thế hệ trẻ, thậm chí còn mạnh hơn.
Vượt qua Tiên môn, có khả năng để thiên tài biến thành phế tài, cũng từ phế tài biến thành phế vật.
Lăng Hàn gật đầu, thực lực thiếu niên không yếu, hơn nữa cũng xem như quang minh lỗi lạc, hắn cũng mất đi vài phần địch ý.
Ba!
Trương Khải Hoa đưa tay phải ra, hóa thành chưởng đao trảm vào tay trái của mình, tiếng xương đứt gãy vang lên, cánh tay trái của hắn rủ xuống, hiển nhiên xương cốt đã bị chém đứt.
trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nói: Lần sau gặp lại, hi vọng ngươi đã bước vào Tiên đồ, có thể thống thống khoái khoái đọ sức một trận.
Lăng Hàn kinh ngạc, kỳ thật hắn dự định thả đối phương, Trương Khải Hoa rất có cá tính, trực tiếp đánh gãy một tay của mình.
Loại người này đáng gia kết giao.
Hắn gật đầu, cười nói: Tốt, lần sau đánh tiếp, chúng ta luận bàn một hồi… Đây!
Lăng Hàn ném ra một bình đan dược.
Trương Khải Hoa tiếp nhận, kinh ngạc nhìn Lăng Hàn. Thuốc trị thương.
Lăng Hàn nói.
Trương Khải Hoa gật đầu, hắn tươi cười, trực tiếp đổ ra một viên ăn vào, cho thấy hắn tín nhiệm Lăng Hàn rất mạnh. Tiểu bạch kiểm, cẩn thận có độc.
Tiểu la lỵ nói, nàng là người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Trương Khải Hoa không có để ý đến nàng, hắn chỉ gật đầu với Lăng Hàn: Sau này còn gặp lại.
Hắn lập tức lao ra khỏi cốc.
Lúc rời khỏi sơn cốc, hắn lại nói một câu, ung dung rời đi. Cẩn thận Bàng gia, khẳng định sẽ còn mời người khác xuất thủ.
Lăng Hàn cười một tiếng, Trương Khải Hoa là người thú vị. Tiểu nha đầu, ngươi không nói lời nào sẽ khó chịu?
Hắn nhìn sang tiểu la lỵ. Đúng nha.
Tiểu la lỵ liếm láp kẹo sữa, nói: Đáng tiếc, tên kia không mắc mưu. Đi thôi!
Lăng Hàn lôi kéo tiểu la lỵ tiến vào hang động khác.
Lăng Hàn đánh quái mỗi ngày, lúc sáng sớm mỗi ngày, hắn vẫn tu luyện khi mặt trời mọc, trong tay cầm Hỏa Nguyên thạch, lực lượng thiên địa cuồn cuộn, cũng gia tăng tu vi hắn thật nhanh.
Nhiều ngày trôi qua, ti vi hắn tăng lên rất mạnh, lại mở ra mười tám khiếu huyệt.
Trên lý luận, hắn đã có thể xung kích Tầm Bí cảnh.
Lăng Hàn sẽ không như vậy, hắn vẫn khát vọng mở ẩn huyệt, cho nên, con đường Khai Khiếu cảnh còn rất dài.
Hắn thu thập hỏa diễm tinh hoa càng ngày càng nhiều, nghe nói, chỉ cần số lượng hỏa diễm tinh hoa đạt tới trình độ nhất định, hắn không cần làm cái gì, tự nhiên sẽ ngưng tụ thành Hỏa Diễm Tinh Nguyên. Có lẽ không kém bao nhiêu, nhiều lắm chỉ hơn mười ngày mà thôi.
Lăng Hàn tươi cười, những ngày qua hắn liên tục chiến đấu với hỏa diễm quá, mặc dù hắn không sợ chiến, luôn đánh giết quái vật như vậy, hắn cũng sinh ra mệt mỏi.
Sắp rời khỏi nơi này rồi.
Chiến đấu trong nhiều ngày như vậy, có đôi khi Lăng Hàn không có truy cầu hiệu suất, thời điểm đánh với Hỏa Diễm Vương cũng không vận dụng năng lượng hủy diệt mà là liều mạng tử chiến với đối phương, cố ý vẫn chịu một chút hỏa độc, từ đó có thể tôi luyện tự thân.
Kể từ đó, cho dù hắn có đột phá nhanh thì căn cơ không bất ổn.
Ở chỗ này, Lăng Hàn đã trở thành bá chủ được công nhận, tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều đi vòng qua.
Hiệu suất của hắn và bảy tiểu oa nhi rất cao, cho dù sơn cốc này lớn, số lượng hỏa diễm quái nhiều hơn nữa cũng không đủ thường xuyên không có quái để giết.
Nhưng có biện pháp, ai dám đoạt quái với Lăng Hàn?
Đám người tiếng oán than dậy đất, bọn họ làm sao lăn lộn.
Đúng lúc này, rốt cục Bàng gia lại xuất thủ.
Thời điểm Lăng Hàn rời khỏi hang động, nhìn thấy trong sơn cốc có một người trẻ tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đang đứng, một thân áo xanh, tóc đen như mực, ánh mắt tỏa ra thần quang nhẹ. Lăng Hàn?
Người tuổi trẻ kia nhìn thấy Lăng Hàn, hai mắt có như thần quang, da thịt người ta như nứt ra.
Lại là một cường giả.
Lăng Hàn quay sang nhìn, nói: Ngươi là ai?
Người áo xanh trẻ tuổi lao tới, oanh, huyết khí toàn thân phun trào, có xu thế như một con hung thú đáng sợ. Ngươi không xứng hỏi tên của ta, ta tới giết ngươi!
Khốn kiếp.
Sắc mặt Lăng Hàn âm trầm, ngươi muốn chết. Không hổ là Lôi Cửu Quân, bá khí! Đúng thế, thiên tài Lôi gia a, thiên tài bài danh mười chín trong thế hệ trẻ An Hoa quận. Lôi thiếu xuất thủ, lần này khẳng định mười phần chắc chín. Rốt cục có thể diệt tên sát tinh này, không thì chúng ta có đánh quái ở đây vài chục năm cũng không có tác dụng gì.
Lúc này có rất nhiều người quan sát, nhiều ngày trôi qua, bọn họ vô cùng tức giận, đều mong Lăng Hàn bị xử lý, chí ít cũng phải bị đuổi đi.
Lôi Cửu Quân lao nhanh về phía trước, hắn không thể phát huy thực lực Trúc Cơ cảnh, khi hắn còn ở Phàm cảnh cũng rất mạnh, khí huyết cuồn cuộn như sóng. Ngươi có di ngôn gì không?
Hắn thản nhiên nói. Soái ca, ăn kẹo sữa không?
Tiểu la lỵ xông tới, Lôi Cửu Quân có vẻ ngoài không tệ, nàng chảy nước bọt. Đứng sang một bên.
Lăng Hàn nắm lấy tiểu la lỵ, dùng nhu lực đẩy nàng sang bên cạnh, lại nói với Lôi Cửu Quân: Ta chỉ có tặng cho ngươi hai chữ, ha ha. Không biết sống chết.
Lôi Cửu Quân nhảy ra, oanh, hắn tu luyện một môn bí pháp, hắn như lôi quang lóe sáng, chỉ trong nháy mắt đã thôi phát tốc độ lên cực hạn, giống như một đạo thiểm điện.
Lăng Hàn hừ một tiếng, vung tay phải lên, xèo, Thiên Văn ngọc bay ra ngoài, thúc giục niệm lực, tốc độ tăng lên gấp mười bốn lần vận tốc âm thanh.
Tốc độ bản thân Lôi Cửu Quân cực nhanh, khi đối mặt với Thiên Văn ngọc gấp mười bốn lần vận tốc âm thanh, hắn không có khả năng né tránh. Nhưng hắn không thèm để ý, ám khí thì như thế nào, hắn có thể dùng một quyền đánh bay.
Hắn vung quyền tấn công Thiên Văn ngọc.
Phanh!
Tay hắn va chạm với Thiên Văn ngọc, sắc mặt thay đổi.
Lực phá hoại thật khủng khiếp, đồ vật rất nhỏ nhưng nó lại nặng khủng khiếp, lại thêm gấp mười bốn lần vận tốc âm thanh, với tu vi Tầm Bí cảnh của hắn hiện tại, làm sao có thể ngăn cản nổi.
Máu tươi văng tung tóe, tay phải của hắn bị đánh nổ.
Ngay cả như vậy, thế đi của Thiên Văn ngọc không dừng lại, vẫn nện vào bụng hắn. Úc!
Lôi Cửu Quân lảo đảo suýt ngã, gương mặt trắng bệch sau đó biến thành màu tím sậm.
Hắn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm bụng dưới, mồ hôi lạnh rơi xuống như suối.
Đám người đứng ngoài phất cờ hò reo, sau khi nhìn thấy cảnh này liền im lặng.
Làm sao có thể?
Đây chính là thiên tài Lôi gia, tại sao trúng một chiêu liền quỳ?