Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4082 - Chín Trận Chín Thắng

Lúc này còn có người nhảy ra?

Đám người nhìn sang người nói chuyện, bọn họ lập tức sững sờ.

Hóa ra là gia hỏa này.

Đế đô song kiêu, trừ Hồng Thiên Bộ ra, còn có Lăng Hàn!

Đối mặt với đôi mắt của mọi người, Lăng Hàn vẫn ăn uống chậm rãi, giống như câu hào ngôn vừa rồi không phải xuất ra từ miệng hắn.

Chu Dương lộ ra vẻ mặt thản nhiên, nói:

Tầm Bí cảnh nho nhỏ cũng xứng giao thủ với ta?

Lăng Hàn cũng không quan tâm, thản nhiên nói: Đến đây, áp chế tu vi đến Tầm Bí cảnh, trong mười chiêu ta sẽ đánh bại ngươi, nếu nhiều hơn một chiêu, ta làm con nuôi của ngươi.

Khốn kiếp, tại sao gia hỏa này lại cuồng như thế?

Chu Dương giận dữ: Sâu kiến, ngươi muốn muốn chết sao? Có dám hay không, một câu.

Lăng Hàn khích tướng. Không dám? Chu Dương lắc đầu, nói: Khinh thường mà thôi.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn lấy Thiên Văn ngọc ra, lắc lắc một cái: Ta dùng thứ này làm tiền đặt cược, ai có thể đánh nhau cùng cấp thắng ta, có thể lấy nó đi. Pháp khí niệm lực! Thiên Văn ngọc!

Đám người Chu Dương, Chư Sâm hô thành tiếng, lộ ra vẻ hâm mộ.

Đương nhiên bọn họ biết hàng, pháp khí niệm lực mười phần hi hữu, cho nên đừng nhìn đây chỉ là vật liệu nhị tinh, nó vẫn làm bọn họ động tâm, thậm chí cường giả Sinh Đan cảnh cũng sẽ lấy ra làm bảo. Ta đến! Ta đánh với ngươi! Không, ta đến!

Đám người Chu Dương vội vã kêu lên, bọn họ đều muốn giao thủ với Lăng Hàn, nhưng Thiên Hải tinh là vùng đất lạc hậu, làm sao có thể có thiên tài tồn tại?

Cho nên, ai trước cướp xuất thủ, ai có thể đạt được Thiên Văn ngọc.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói: Muốn khiêu chiến ta rất đơn giản, lấy bảo vật đồng giá ra đây.

Chờ chút, tại sao biến thành khiêu chiến ngươi?

Không phải ngươi nhảy ra hay sao?

Nhưng mà, Thiên Văn ngọc quá mức trân quý, bọn họ cũng không rảnh so đo việc này. Ta có một gốc Hoàng Sâm ba trăm năm, đại bổ khí huyết, có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt.

Chu Dương nói ra đầu tiên, hắn lấy ra một gốc nhân sâm, đặt ở trên mặt bàn. Tốt, đến đánh đi.

Lăng Hàn gật đầu.

Chu Dương đi tới, vừa đi vừa áp chế tu vi, khí tức Tiên đồ lập tức biến mất.

Hiện tại, hắn chỉ là Tầm Bí cảnh.

Lăng Hàn đứng chắp tay: Người muốn khiêu chiến ta xếp hàng, nhất định phải lấy ra đồ tốt mới được, không có đồ tốt thì ta không tiếp nhận khiêu chiến.

Khốn kiếp, ngươi cũng quá tự phụ rồi, còn chưa đánh đã cho rằng mình thắng Chu Dương?

Với tư cách người trong cuộc, đương nhiên Chu Dương tức giận nhất, tại vùng đất nguyên thủy này, lại có thể có người dám như thế khinh thị hắn?

Hắn hừ một tiếng: Thật sự là không biết mùi vị!

Chu Dương tiến lên phía trước một bước, hắn tấn công Lăng Hàn, hắn đã không kiên nhẫn được nữa, muốn đánh bại Lăng Hàn, tránh cho sự việc lâm vào phiền toái.

Sự thật thắng tất cả. Chấp ngươi mười chiêu.

Lăng Hàn tùy ý chống đỡ, chỉ thủ không công.

Chu Dương lại không biết thực lực Lăng Hàn, chỉ cho rằng Lăng Hàn căn bản không có lực hoàn thủ, vẫn chỉ là con vịt chết mạnh miệng, thế công nhanh hơn.

Lăng Hàn chỉ qua mấy chiêu, hắn có thể khẳng định Chu Dương hẳn là thiên tài nhất tinh, nhưng bây giờ áp chế tu vi đến Tầm Bí cảnh, chiến lực lại tiếp cận nhị tinh, phi thường bất phàm.

Khó trách hắn có thể quét ngang các vị hoàng tử, ngay cả Đại hoàng tử có Tiên Thiên thần thể cũng không phải là đối thủ của hắn, thiên tài nhất tinh rất cường đại, lại thêm nắm giữ tiên pháp cao thâm, Đại hoàng tử cũng đánh không lại.

Nhìn thấy Lăng Hàn chỉ thủ không công, đám người cũng cảm thấy bình thường.

Người ta là người từ bên ngoài, không thấy đám người Đại hoàng tử bị đánh bại sao, Lăng Hàn không địch lại thì có gì kỳ quái?

Nhưng ngươi vừa rồi cao điệu như thế, bây giờ lại bị đánh mặt, không đau sao?

Thật mất mặt Huyền Bắc quốc.

Nếu như Lăng Hàn phát uy, hắn có thể dùng một chiêu đánh bại Chu Dương, nhưng bởi vì như vậy, còn có ai đánh cược với hắn?

Không phải lỗ vốn sao?

Cho nên, Lăng Hàn thả dây dài câu cá lớn.

Nếu có bảy tiểu oa nhi ở đây, với hiểu biết của các nàng về Lăng Hàn, khẳng định đã sớm biết Lăng Hàn lại bắt đầu hãm hại người.

Sau khi đánh mấy trăm chiêu, Lăng Hàn mới bắt đầu phát uy, lấy ưu thế yếu ớt đánh bại Chu Dương. Cám ơn.

Lăng Hàn đi qua, hắn cầm lấy gốc Hoàng Sâm ba trăm năm, sau đó vẻ mặt phách lối nói: Còn có ai? Còn có ai đánh không? Người đến từ bên ngoài gì chứ, không chịu nổi một kích.

Nghe nói như thế, đám người Chư Sâm giận dữ, tiểu tử này cũng quá khoa trương, ngươi chẳng qua thắng hiểm Chu Dương một chiêu mà thôi, hoàn toàn dựa vào vận khí, có cái gì đắc ý? Các vị, nhường một chút, ta sẽ thu thập tiểu tử này.

Một tên người áo xanh đi ra, hắn đặt một khối kim loại màu xanh lên bàn. Đây là vật liệu nhất tinh Thảm Bạc Lục Kim, đủ chưa?

Vật liệu nhất tinh không thể so sánh với vật liệu nhị tinh, hơn nữa, Thiên Văn ngọc còn là pháp khí niệm lực, còn trân quý hơn xa vật liệu nhị tinh.

Lăng Hàn cũng không quan trọng, dù sao đây là thu nhập kiếm thêm. Không đủ, nhưng không quan trọng, ngươi tất thua.

Lăng Hàn rất châm chọc một câu. Ngươi đúng là cuồng.

Người áo xanh lao lao tới, phát động tấn công cực mạnh.

Lăng Hàn vẫn như cũ, cũng không có một kích đánh thắng, mà là triền đấu với đối phương, cho những người khác một loại ảo giác, thực lực của hai người không kém gì nhau.

Đánh nhau mấy trăm chiêu, Lăng Hàn mới tăng cường thế công đánh bại người áo xanh.

Hai thắng liên tiếp!

Lần này, tất cả mọi người lau mắt mà nhìn Lăng Hàn.

Muốn nói trận chiến đầu tiên, Lăng Hàn thắng chỉ là may mắn, hai thắng liên tiếp đã nói rõ vấn đề.

Đây cũng không phải là may mắn.

Lăng Hàn thu lấy Thảm Bạc Lục Kim: Ai, có thể tìm đối thủ ra dáng hay không, ai, còn không đủ cho ta đánh.

Quá phách lối, thật ngông cuồng. Chỉ là tiểu tốt tinh cầu lạc hậu, lấy đâu ra khẩu khí lớn như thế?

Lại có một tên đến từ bên ngoài đứng dậy, hắn buông một viên đan dược xuống, nói: Đây là Tam Hóa đan, đan dược chuẩn nhất tinh, có thể xúc tiến cấp độ sinh mệnh tiến hóa, rất có lợi với ngươi.

Lăng Hàn thất vọng, mặc dù hiệu quả Tam Hóa đan rất cần thiết cho hắn, nhưng hắn đã phục qua Ngũ Hành Tạo Hóa đan, lại dụng đan dược cùng loại sẽ không có hiệu quả gì.

Bằng không luyện ra hai viên Ngũ Hành Tạo Hóa đan không phải càng tốt sao?

Được rồi, chính mình không cần, có thể cho người khác dùng. Miễn cưỡng.

Lăng Hàn phất phất tay.

Khốn kiếp, ngươi còn ghét bỏ. Đến chiến.

Chiến đấu bắt đầu, Lăng Hàn vẫn quy củ cũ, kéo đủ ba trăm chiêu mới đánh bại đối phương.

Ba thắng liên tục.

Lăng Hàn càng tỏa ra cuồng vọng, hắn kéo thù hận quá dễ dàng, chỉ cần biểu diễn một chút là đủ.

Lại có người nhảy ra ngoài, bọn họ không chịu được đả kích.

Lúc này vẫn không ai đánh thắng Lăng Hàn.

Chín trận chiến, chín thắng.

Lần này, những người đến từ bên ngoài ngây người, chín trận chiến chín thắng, mặc dù đều là thắng vô cùng miễn cưỡng nhưng đủ nói rõ vấn đề.

Lăng Hàn rất mạnh, rất mạnh, mặc dù hắn rất phách lối làm người ta nghiến răng. Còn có ai?

Lăng Hàn cười nói, hắn nhìn chung quanh, nhưng không có người tiếp lời, hiện tại mỗi người đều muốn ước lượng bản thân một chút, chính mình có mạnh hơn chín người kia hay không, nếu không, đi lên bị đánh bại thì quá mất mặt. Ta tới.

Sau cả buổi, Chư Sâm đi ra.

Bình Luận (0)
Comment