Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên mặt Bàng Phi Nhiên đầy mờ mịt và ủy khuất, ta hại người nào?
Ngươi xuất thủ giết hay bắt sống Lăng Hàn, lại giao cho Bàng gia, không phải chuyện này đã sớm ước định cẩn thận hay sao? Tại sao không xuất thủ, ngược lại còn làm ra dáng vẻ người bị hại?
Thang, Thang Hoành tiền bối, vãn bối không hiểu ngươi nói gì.
Hắn yếu ớt biện bạch một câu. Ngươi có nhìn thấy người kia chứ?
Thang Hoành chỉ vào Đường Nghiêm. Thấy được.
Bàng Phi Nhiên gật gật đầu, hắn chỉ bị mất tu vi chứ không mù lòa.
Thang Hoành kém chút bị hắn chọc tức chết, lãnh đạm nói: Ngươi không có mù đúng không? Ngươi không mù chẳng lẽ không nhìn ra đó là tiểu Hầu gia Đường gia sao?
Cái gì tiểu Hầu gia?
Trước đó Bàng Phi Nhiên không có tìm hiểu tư liệu, nào biết kẻ gọi là tiểu Hầu gia là ai. Đường Nghiêm, tộc nhân kiệt xuất nhất của Đường gia thế hệ hiện tại, Tiên Thiên thần thể, sau khi sinh đã được bệ hạ phong Hầu, ngươi bảo ta đi bắt và giết người của hắn?
Thang Hoành cười lạnh, nếu hắn thật sự dám ra tay, có lẽ ngày mai Thang gia sẽ bị Đường gia tiêu diệt.
Bàng Phi Nhiên giật mình kêu lên, hắn không biết Đường Nghiêm nhưng khẳng định biết Đường gia, đây chính là gia tộc Hóa Linh cảnh, lại được bệ hạ sủng hạnh, thế lực to đến kinh người.
Nhưng đây cũng quá bất khả tư nghị, chỉ là một hạt nhân, làm thế nào có khả năng cùng quen biết với Đường gia tiểu Hầu gia?
Lần này làm sao bắt lấy Lăng Hàn đây?
...
Một bên khác, ba người Liễu Huân Vũ đều ngồi trong phòng, gương mặt mọi người lạnh lẽo, còn có Đàm Chính Kiệt. Tỷ, tiểu tử kia kết thành hảo hữu với Đường Nghiêm sao?
Đàm Chính Kiệt vẫn như trong mộng, hoàn toàn không thể tin tưởng.
Hàn Băng bị Đường Nghiêm tát một cái nên nội tâm đầy khó chịu, thấy Đàm Chính Kiệt còn muốn nhấc tới tên cặn bã kialiền tức giận ngập trời, quát: Ngươi não tàn sao, không phải như vậy thì tại sao chúng ta bị nhục nhã như thế? Ngươi…
Đàm Chính Kiệt muốn đấu khẩu nhưng nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Liễu Huân Vũ cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đều là người một nhà, không nên đấu tranh nội bộ.
Liễu Huân Vũ áp chế mọi người. Nhưng tiểu tử kia có tiểu Hầu gia bảo bọc, chúng ta làm sao đối phó hắn bây giờ?
Triệu Tiếu oán hận nói một câu, hắn còn đang ngấp nghé bí mật trên người Lăng Hàn, hắn rất không cam lòng. Yên tâm, ta sẽ không cho hắn rời khỏi Giáp Nguyên phủ.
Liễu Huân Vũ nói chuyện tràn ngập tự tin. Ồ?
Ba người Triệu Tiếu đồng thời nhìn về phía nàng.
Đây chính là Đường Nghiêm, kỳ lân tử của Đường gia, tiểu Hầu gia chân chính.
Liễu Huân Vũ hiện tại nhất định phải an ủi quân tâm, liền tiết lộ một số bí mật, nói: Chúng ta thật sự không thể chống lại Đường Nghiêm, nhưng Giáp Nguyên phủ do Tông Nhân phủ quản, tay của Đường Nghiêm không thể duỗi vào.
Ba người Triệu Tiếu đều lắc đầu, miễn là Đường Nghiêm chịu bảo vệ Lăng Hàn, muốn chuyển Lăng Hàn ra khỏi Giáp Nguyên phủ cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chẳng lẽ Tông Nhân phủ liền nguyện ý đắc tội Đường Nghiêm sao? Tin tưởng ta, Đường Nghiêm không thể cứu Lăng Hàn ra ngoài! Không ai có thể cứu hắn.
Liễu Huân Vũ từ tốn nói ra, nhưng bên trong ánh mắt lại tản ra hàn mang, tràn đầy âm trầm.
...
Thời gian hai ngày trôi qua, Đường Nghiêm lại tới, nhưng sắc mặt hắn lần này rất kém, giống như ẩn chứa lửa giận cực lớn. Thế nào, trời sập?
Lăng Hàn cười nói.
Bành, Đường Nghiêm nặng nề vỗ bàn nói: Chuyện có biến. Ta đã sắp xếp xong xuôi, hai ngày qua Tông Nhân phủ sẽ phái người tới tuyên bố tin tức ngươi có thể rời khỏi Giáp Nguyên phủ, nhưng hôm nay ta lại thu được thư của Tông Nhân phủ, bảo ta phá hư quy củ, nói tóm lại bọn họ lật lọng, không có ý định cho ngươi rời đi.
Lăng Hàn kinh ngạc, Đường Nghiêm đã nói sắp xếp xong xuôi, lấy thân phận và địa vị của hắn đương nhiên sẽ không khoác lác, việc này chính là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng bây giờ Tông Nhân phủ lại đột nhiên đổi ý, đây là vì sao?
Hoàng thất không có phát sinh biến động, vì sao đột nhiên như vậy?
Trong đó tất nhiên có ma!
Liễu Huân Vũ?
Có khả năng sao, nàng chỉ là một hạt nhân, dựa vào cái gì đi ảnh hưởng quyết định của Tông Nhân phủ, thậm chí không tiếc đắc tội tiểu Hầu gia như Đường Nghiêm.
Cổ quái. Ta sẽ đi điều tra chuyện này, chỉ là vấn đề thời gian...
Đường Nghiêm chần chờ, nhìn thái độ kiên định của Tông Nhân phủ hiện tại thì khả năng thay đổi thái độ rất thấp.
Hắn cũng chỉ là tiểu Hầu gia, lại không phải Thánh thượng đương triều, có thể một lời độc đoán. Đúng rồi!
Đột nhiên Đường Nghiêm nhớ tới một chuyện, dùng sức vỗ tay một cái, nhưng dừng một chút, hắn lắc đầu nói: Không nên không nên, tuyệt đối không thể làm được. Ngươi nghĩ ra cái gì?
Lăng Hàn hỏi. Còn có một biện pháp, không cần đi qua Tông Nhân phủ, nhưng mà khả năng gần như bằng không.
Đường Nghiêm nói. A, nói nghe một chút.
Lăng Hàn cười nói, miễn là có một chút hi vọng thì có thể thử.
Đường Nghiêm nghĩ nghĩ, vẫn nói: Tiếp qua hai mươi ngày sau chính là đại thọ ba vạn tuổi của bệ hạ, vì thế cả nước đều được đại khánh, bệ hạ thích nhất tuổi trẻ tuấn kiệt, sẽ tổ chức võ giả thi đấu cùng giai, nếu như ngươi có thể trổ hết tài năng, đừng nói là Tông Nhân phủ đứng ra, thậm chí còn được phong quan chức.
Phong quan hay không Lăng Hàn không hề để tâm, chỉ cần rời khỏi Giáp Nguyên phủ là đủ.
Hắn mỉm cười: Chủ ý này không tệ. Ngươi chỉ là Đan sư, vũ lực không phải điểm mạnh của ngươi!
Đường Nghiêm lắc đầu, nói: Phương án này tạm thời đặt phía sau, ta vẫn sẽ đi Tông Nhân phủ hỏi thăm, rốt cuộc là tên nào đối đầu với ta, lại dám khước từ ta vớt một người ra ngoài. Đi.
Lăng Hàn gật gật đầu, nhưng hắn đã đặt hi vọng vào luận võ.
Với thực lực của hắn còn sợ không thể quét ngang Trúc Cơ hay sao?
Ân, đặt trong toàn vũ trụ, hắn có khả năng không thể đứng vào tốp mười, dù sao yêu nghiệt trong thiên hạ nhiều không kể xiết, nhưng chỉ trong Thanh Long Hoàng Triều và thế lực phụ thuộc? Chỉ là chút lòng thành.
Hơn nữa hắn cũng chỉ cần thời gian mười ngày là tiến vào Trúc Cực Cơ, đến lúc đó hắn có lòng tin đánh thắng Thủy Nhất, Vạn Đạo.
Đường Nghiêm rời đi, hắn tự nhiên cảm thấy cho một tên Đan sư đi đánh nhau là chuyện rất không đáng tin cậy, cho nên hắn tự nhiên vẫn phải đi Tông Nhân phủ tìm ra ai là người làm chuyện xấu, đám xóa bỏ hiệp nghị đạt thành lúc trước.
Nhưng một ngày sau Đường Nghiêm liền trở về. Tông Nhân phủ có một phó tông chủ tên là Mạnh Thụ Xương, chính là hắn dốc hết sức đè chuyện ngươi rời khỏi phủ.
Lăng Hàn kinh ngạc: Ta lần đầu nghe được cái tên này, cũng không khả năng đắc tội với hắn. Xác thực không phải hắn, mà là Liễu Huân Vũ.
Đường Nghiêm nói.
A, đúng là nữ nhân này? Nàng có năng lượng lớn như vậy?
Lăng Hàn kinh ngạc hỏi. Ha ha.
Đường Nghiêm lộ ra nụ cười khinh thường, Mạnh Thụ Xương cố làm như không có quan hệ gì với Liễu Huân Vũ, mà là ta phái người dò thăm. Mạnh lão quỷ tự cho rằng làm rất bí mật, nhưng Tông Nhân phủ chí ít có một nửa người biết hắn có một chân với Liễu Huân Vũ.
Thì ra là quan hệ gian tình.